Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

NGẬP NGỪNG...

Huỳnh Văn Cát
(tặng bạn tri âm)
     

Trước một giai nhân, mọi đàn ông trên thế gian này đều dấy lên môt xúc cảm - ngoại trừ các “gay”. Có người rung động phần con, có kẻ rung động phần người, có kẻ dấy lên xúc cảm thẩm mỹ, để rồi thành tranh tố nữ, thành khúc tình ca, thành văn, thành thơ ...
Các tác phẩm nghệ thuật ấy đều mang dấu ấn tâm tình của người sinh ra nó.
Em, một kì công của tạo hóa mang tính hạn kì bỗng trở thành vĩnh hằng là do nét bút của Anh góp phần tô điểm.
Em, biểu tượng của vẻ đẹp bất ngờ xuất hiện thì ai cũng muốn xin em ban phước cho riêng mình.
Nói đến đây, tôi lại nhớ đến bài thơ Xin trong tâp thơ “Yêu Hoa, Yêu Người” của nhà thơ Lê Văn Bảy :
Người ta xin bảy xin năm
Anh xin chỉ một phần trăm thôi mà
Xin nhiều thì sợ em la
Xin ít cứ ngỡ như là chưa xin
Thôi thì nhiều ít tùy em
Miễn sao tí chút là hên lắm rồi
Sao em không chịu trả lời
Hay là em định cho tôi cả mười
Có hai đối tượng cùng xuất hiện trong một chủ thể trữ tình: Em, một cô gái đẹp dịu hiền duyên dáng đang ngượng ngùng e lệ; anh, một chàng trai ôm bình bát khất thực tình yêu độ nhựt tâm hồn với thái độ ngập ngừng trong một không gian rộn rã “xin bảy xin năm”. Khi mọi người đã lui ra, nhân vạt trữ tình anh mới mở lời:
Người ta xin bảy xin năm
Anh xin chỉ một phần trăm thôi mà
“Một phần trăm”- một con số vô cùng khiêm tốn; “thôi mà” làm cho lời thơ nhẹ nhàng, tình cảm thể hiện thái độ trân trọng, khiêm cung. Thật lòng mà noí anh cũng muốn xin em nhiều hơn cái hàng ngang dãy dọc “xin bảy xin năm” nhưng anh cứ mãi e dè ... Đã xin mà lại ngại ngùng xin ít ? Nhìn sâu vaò đôi mắt em, đôi cửa sổ tâm hồn, sau một phút ngập ngừng, anh thiệt thà:
Xin nhiều thì sợ em la
Xin ít cứ ngỡ như là chưa xin
Hai từ trái nghĩa “nhiều”- “ít” thể hiện sự phân vân, sự mâu thuẫn nội tâm, mâu thuẫn giữa điều anh đã nói và điều anh đang muốn nói.
Chỉ có em mới giúp anh đi tìm nghiệm số của phương trình bậc hai: x= ?, nghiệm số lớn hay bé tùy thuộc vào em, cách giải của em. Anh lại cứ ngập ngừng một cách đáng yêu:
Thôi thì nhiều ít tùy em
Miễn sao tí chút là hên lăm rồi
Anh xin “một phần trăm”. Em cho “tí chút”. Như vậy là hơp lí. Và nhận một chút từ em là hên, là may mắn , là đủ an ủi người khất thực tình yêu.
Lại đến lúc em bâng khuâng suy nghĩ trong sự yên lặng hân hoan. Có lẽ anh đã cảm nhận được: em đã đón nhận tình anh :
Sao em không chịu trả lời
Hay là em định cho tôi cả mười
Môt câu hỏi dưới hình thức của một câu khẳng định càng làm cho giọng điệu của câu thơ nhẹ nhàng và lời tỏ tình thêm duyên dáng.
“Người ta xin bảy xin năm” mà không được một tí tì ti . Anh xin “chỉ một phần trăm” mà được “cả mười”. Đó là nghịch lí thường nghiệm trong tình yêu.
Tám câu lục bát giàu âm điệu dân gian thể hiện bốn bước ngập ngừng của người chân quê yêu cái đẹp. Và mỗi bước ngập ngừng có một nét duyên ngầm .

Đêm Noel 2011
    


Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

DỐT CŨNG MỘT ĐỜI...

                                    
 Huỳnh Văn Cát

Ngày xưa ở làng Bộ Thạch có một cặp vợ chồng nọ thuộc tầng lớp dân đen. Họ sống với nhau trên thuận dưới hòa bằng nghề cày sâu cuốc bẫm. Nhờ hồng phúc tổ tiên, một cặp con trai kháu khỉnh ra đời.
Thoạt nhìn, hai đứa giống nhau như hai giọt mưa thu nhưng nhìn kĩ, hai đứa lại giống nhau như hai giọt  mưa rào có gió to giông dữ. Thằng anh mặt chữ điền, da trắng, tính nết nhu mì, chăm việc cắt cỏ. Thằng em đầu dơi trán khỉ, ti hí mắt lươn, môi thâm xì, nói năng giảo hoạt, chăm việc  cỡi trâu.
Cha mẹ chúng làm lụng vất vả nuôi con. Họ luôn ước vọng con mình sau nầy thành nhân, thành tài, thành đạt để bản thân chúng sung sướng, gia đình rạng rỡ, dòng họ, xóm làng thơm lây bởi những việc làm ích dân lợi nước. Cho nên họ dẫn chúng đến nhà thầy đồ xin học.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

TRÀ TAM TỬU TỨ


Huỳnh Văn Cát

Trà tam tửu tứ là một thành ngữ Hán-Việt mà bất cứ gã nghiện dốt nát nào cũng hiểu ,huống chi là đám người tử tế, đám người có cái vốn văn hóa dân gian láu lỉnh cộng với cái lời của nền học vấn tinh ma.Vì thế, ý nghĩa thành ngữ kia càng phong phú,đa dạng đến bất ngờ. Hôm ấy ở nhà hàng PMH phỏng chừng trên dưới mươi người có nữ có nam thân mật một cách trịnh trọng theo thứ bậc lớn trước nhỏ sau. Tiếng nói,cười chen nhau rộn rã hòa cùng tiếng lốp bốp, leng keng của nắp keng bay tạo thành khúc dạo đầu rình rang. Chỉ có tiếng đũa chạm vào các đĩa sơn hào hải vị là khẽ khàng tương xứng với cái nhìn lén lút của các đại sư phụ đạo đức vụng trộm. (ví von như vậy để câu chuyện có phần sinh động chớ không có ý phê phán hoặc bỡn cợt. Bỡi vì đám người này có cương vị  hẳn hoi).
Rượu (thực ra là bia,nhưng gọi rượu để cuộc sum vầy có ý nghĩa thanh đạm hơn)đã cạn mấy tuần. Mặt cụ nào cũng đỏ gay như quả gấc, nhưng không vì thế mà bàn tiệc sang trọng nầy thành đám người bát nháo.
Đám hoàng hậu không ngôi của quí thượng đế không ngai châm đầy li ngọc dâng mỹ tửu.Ông chủ xị trịnh trọng đứng dậy. Tay phải nâng li, tay trái xoa xoa cái má nhọ nồi rỗ sổ, miệng mỡ đôi môi đen sì duyên dáng mời cả bàn.                                                                                                           Xong. Ông giương cặp mắt lươn ti hí cất tiếng mà rằng:
- Thưa các anh, tôi xin đọc bài thơ tình do tôi ứng tác. (Vừa nói ông vừa ghé nhìn một mệnh phụ hây hẩy cái tình xuân đang đá lông nheo với một người có mái tóc xoăn, cằm vuông. )
                      Trên trời có áng mây bay,
                     Dưới đất có kẻ ăn mày tình yêu.
                       Mây bay theo gió đổi chiều,
                     Ta yêu chỉ một dáng kiều em thôi.
                        Không duyên nợ cũng thề bồi.
                      Sao em vội giở thói đời gió bay!?
“Con cóc ngồi đó Con cóc nhảy đi” bỗng biến thành con phượng, con hoàng tung cánh. Tiếng vổ tay giòn tan như tiếng pháo,tiếng trầm trồ, tiếng tôn hót hòa theo.
Phấn khởi,vui mừng hơn cả anh khóa ngốc “thí đồ khoa giáp bảng” (anh học trò dốt đi thi đỗ bảng vàng), ông hào hứng:
- Sách có chữ TRÀ TAM TỬU TỨ, ai cắt nghĩa thấu đáo câu nầy được thưởng năm li, cắt nghĩa sai thì bị phạt năm li.Tôi là người cầm cân công lí ở chốn công đường. í...quên, ở chốn trà dư tửu hậu nầy nhé.
Một cánh tay lễ phép giơ lên. Mấy chục con mắt tưng tưng dồn lại...
Anh Chuột Bạch (sở dĩ, có cái biệt danh nầy là vì anh sở hữu nước da trắng, cặp mắt chuột và dáng người thon thả của gã thư sinh họ Bùi, tên Kiệm) xơn ra hưởng ứng theo kiễu tiền hô hậu ủng. Có lẽ muốn khoa trương kiến thức (vì bấy lâu nay thiên hạ đồn giăng giăng:anh mù u chuyên môn nhưng giỏi nịnh nên mới được ngồi ghế C V) hơn là lấy lòng đàn anh mà  bất chấp cuộc chơi có nhiều mẹo mưu gian lận, thưởng phạt bất minh,đúng- sai ù ù cạc cạc theo thói đời “lập lờ đánh lận con đen”.
Anh thao thao bất tuyệt một cách đại hải tràng giang như sau:
“Là dân chơi sành điệu, ít ra cũng phải hiểu biết sâu sắc bốn chữ Trà Tam Tửu Tứ. Về trà tam,thì trái đất nầy có ba loại trà nổi danh. Về rượu tứ, thì thế giới nầy có bốn loại rượu nổi tiếng.
Ba loại trà danh bất hư truyền đó là Tuyết Sơn trà, Trảm Mã trà và Trinh Nữ trà.
Tuyết Sơn trà có gốc gác ở núi Tuyết Sơn bốn mùa mây phủ tận bên Tây Tạng. Do đặc điểm thổ nhưỡng, khí hậu và thời tiết,trà có mùi thơm thoang thoảng như lan rừng và nước trà có màu bạch ngọc,vị trà hơi đắng...
Trảm Mã trà được chế biến rất công phu.Công việc đầu tiên là chọn một cặp bạch mã, con đực thân hình vạm vỡ, bộ ngù thật khủng; con cái mông to,ngực nở,chân dài,huê sung  màu đỏ hình trái lê  dựng ngược thuộc giống đích lư(loại ngựa Lưu Bị chuyên dùng) .Vào mùa xuân, cô ả động tình xuân, chú long câu du dương mộng. Người ta lên núi Thái Sơn hái lộc trà non ở độ cao trên hai ngàn mét, đem về cho đôi ngựa đó ăn no và để chúng tự do thưc hiện cái bản năng duy trì nòi giống. Ba ngày sau,người ta đem đôi uyên ương đi trảm thủ, rồi mổ bụng lôi bao  chè ra xông khô bằng than hồng pha ít trầm hương.
Trinh Nữ trà  thơm mùi hương trinh nữ.Muốn có món độc nhất vô nhị nầy, triều đình phải tuyển chọn một số thanh nữ còn trinh và tuyệt vời xinh đẹp.Đến mùa xuân,đám trinh nữ nầy cùng một số người nữa lên núi cao lấy đọt trà non đem về.Rồi mĩ nhân ướp trà ấy quanh nưả cái phần dưới khỏa thân của mình trong một cái túi gấm. Thời gian ướp trà phai đủ hai ngày đêm liên tiếp.Sau đó sấy khô...”
Lời người nói còn đang tiếp diễn,thì ông chủ xị ra hiệu dừng.
Ông đến gần anh Chuột Bạch vừa thân mật vừa trân trọng:
- Thưa cả bàn,tôi công nhận đây là người tài giỏi có kiến thức uyên bác.anh có câu trả lời vừa đúng vừa hay. Anh không những sáng tạo trong việc làm mà còn linh hoạt trong việc chơi.Nhờ câu trả lời của anh mà tôi có dịp được khoe với quí vị:cái món trà Trinh Nữ, tôi được vinh dự ẩm rồi. nó ngon ghê gướm. Để tưởng thưởng tầm trí tuệ bậc  cao nầy, tôi xin mời anh em nâng li...
Có lẽ do lời khen làm sướng hay do anh nôn nóng muốn nói tiếp phần tửu tứ mà anh nốc vội cả chai,bọt bia tràn dài hai mép. Mắt lim dim ném một cái nhìn kín đáo cho cái chị áo xanh.
Chuột Bạch đang muốn làm tiếp phần còn lại của câu trả lời thì có một giọng đồng hài hước vang vang:
- Trà ướp...tôi e có khi bị bán mùi.Vì lở người đẹp hôm đó bị no hơi sình bụng.
Tiếng nói ,tiếng cười lại ồn ào náo nhiệt hẵn lên. Ông chủ xị không giấu được sự bực tức, đứng phắt dậy:
 -Phạt thằng nầy năm li
 -Phạt vì tội gì?
-Tự mầy hiểu lấy.
Thế là anh kia ừng ực một thoi.
Không khí lắng xuống một vài giây,không khí lại sôi lên sùng sục. Nhóm lớn nhóm nhỏ chụm đầu vào nhau cười nói huyên thuyên theo tiếng cụng li lách cách.
  Chủ xị là tay khôn ngoan đáo để. Biết mình không kiềm chế cảm xúc,lỡ lời kẻ cả với đàn em. Hậu quả là không còn ai hứng thú bàn luận chuyên đề Trà Tam Tửu Tứ nữa.Ông bèn đổi giận làm vui:
  -hi..hì...hì...Ai còn có ý kiến gì không?
  Cả bàn chưa kịp nhìn quanh thì có người nhanh nhẩu đứng lên:
  -Theo tôi,uống rượu phải có bạn, có bè mới vui, con số ba con số bốn là con số chỉ số nhiều không xác định cụ thể. Như chúng ta hôm nay đây trên dưới  mươi  người nhưng vẫn cư gọi trà tam tửu tứ.
  Chủ xị chưa kịp đáp từ. Tiếng li đã cơm cớp,tiếng nước đã trôi tuồng tuộc theo tiếng hít hà và tiếng đũa
  Phiá đầu bàn đối diện với chủ xị có người đứng dậy cãi lại:
   -ý kiến vừa rồi không đúng
 Chưa kịp tiếp lời thì chủ xị vặn vẹo “không đúng chỗ nào?” , cả bàn miệng rì rầm , tai vễnh lên tỏ vẻ ngạc nhiên.Anh kia sửa đôi kính cận,liếm liếm bờ môi, rồi nói một cách tự tin:
  -Cái chốt của vấn đề là con số lẻ gắn với trà, con số chẵn đi liền với rượu.Không ai nói trà tứ tửu tam mà chỉ nói trà tam tửu tứ.( anh ta vừa nói vừa nheo con mắt có đuôi theo dõi thính giả) .Bởi vì một lẽ giản đơn là do đặc điểm của hai chất kích thích này. Trà làm người uống tĩnh tâm, khách dùng trà có thể cùng trò chuyện về một đề tài từ đầu tới cuối.Người này nói, những kẻ kia nghe và tuần tự ý kiến , cho nên dù có lẻ về số lượng vẫn không ai bị lẻ loi. Trong rượu có chất kích thích làm cho thần kinh hưng phấn cuồng nhiệt.Men đã ngấm rồi thì con người ta càng cảm thấy tâm hồn cỡi mở, muốn tâm sự chuyện trò, muốn giãi bày gan ruột với một vài ai đó. Có kẻ thích luận văn chương, có người ưng bàn thế sự, có kẻ ưa rượu chè, trai gái...Và lúc đó, ai có nhu cầu nào thì tự tìm đến nhau . Họ thường nói chuyện cặp đôi. Nếu bàn rượu với con số lẻ thì thế nào cũng có kẻ cô đơn.
   Ông chủ xị ì ạch mang cái bụng bự đến người vừa phát ngôn, hô lớn:
      -Thưởng ư...ơ...ng ưởng, anh em ơi.
 Mấy em tiếp thị nhanh tay mở nắp theo tiếng ồn.
 Dân gian sao mà thông minh,sao mà phong phú, sao mà đa sự thế kia? Có lẽ nền văn hóa ẩm thực nước nhà đã đến lúc nở rộ trăm hoa trong thời bia rượu,thời trà tam tửu tứ, thịnh hành.
                                           Quê nhà 24.11.2011
 
   

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

CHÙM THƠ VUI VỚI LỤT

  Huỳnh Văn Cát


                                        
Nước lụt tràn về một cách khủng khiếp.
Người vùng thấp dầm nước nước chèn chống nhà cửa, ngươi vùng cao lo lắng.
Nói chung, bà con ta lo lắng cho nhau trong cơn hoạn nạn.
Tin nhắn hỏi thăm nhau tới tấp. Nước lụt cầm chừng, nước lụt rút đi.
Ai mà không vui. Bạn tôi, một người dí dỏm gởi SMS:
                                                      
                       Lụt nguồn sao lắm bùn non?
                       Lấm lem lấm lút chẳng còn chỗ mô.
                        Tưởng đâu còn một chỗ khô.
                        Xem ra cũng ướt làm “sô” bây giờ?

Cái chỗ tưởng khô mà cũng ướt  là nơi cất giữ đồ đạc. Nhà thấp mà!
Tôi cũng nổi hứng :
                                                   
                       Nhà anh thằng nhỏ lút đầu
                     Nhà em bì bõm nông sâu thế “nồ”?
                     Lụt to em bị ướt đồ?
                     Chờ khi nước giựt anh vô phơi giùm.

Cô hàng xóm nghe tôi đọc bài này cũng họa theo ngay :

                     Thân em có một cái đồ
                   Bi chừ bị ướt tô hô con trùn
                   Lụt to nước cứ lớn luôn
                  Bao giờ nước giựt anh có buồn thì sang phơi !

Anh bạn có máu nghệ sĩ của tôi lại tiếp tục cuộc chơi:
                                          
                     Nhà mình nước lụt ngồi chồ
                  Lo nhà hàng xóm ướt đồ tội chưa!
                  Mong trời hết lụt bớt mưa
                  Để sang hàng xóm sớm trưa phơi đồ

                                             Huỳnh Văn Cát

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

GIAO MÙA

                           Huỳnh Văn Cát


( Tranh minh họa của họa sĩ Thùy Vân - TP Hồ Chí Minh )

                       Gió đông lặng lẽ hiên ngoài,
                       Mưa thu rớt hạt lạnh lùa vào tim,
                       Mịt mù phiêu dạt cánh chim.
                       Thương con hạc trắng đi tìm trời xanh.

                                                                  ( Cuối thu 2011 )

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

MÒN CON MẮT


                        Huỳnh Văn Cát


                     Trông ai về bắt mòn con mắt.
                     Hạ nắng tàn thu lặng gió heo may,
                     Đông rét mướt mưa phùn thôi lất phất
                     Xuân mai tàn ai mãi cánh chim bay.
                     Mòn con mắt trông chân trời góc biển
                     Áo ai hồng rực rỡ chốn trời mây
                     Mòn con mắt đêm dài theo tiếng nhạn
                     Người hay chim lẻ bạn gọi bầy !?
                     Mòn con mắt.
                                         Rồi mỏi mòn con mắt

                                                                              ( 3. 1980 )

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

NGẪM CÂU....


            Huỳnh Văn Cát


                  Một đêm nằm ở Bàu Tây,
                  Ta như sống lại những ngày còn thơ.
                  Cha già mái tóc bạc phơ,
                  Mẹ già lụm cụm mắt mờ chân run
                  Nhiều đêm nhỏ giọt lệ buồn
                  Ngẫm câu uống nước nhớ nguồn lòng đau

                                                                           (10.2009)

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

CƠN BÃO

                                                Lê Đức Thịnh


                                                      Bão xua mưa vào chân rạ
                            thương bà móm mém
                            sũng ướt nụ cười
                            bã trầu nhem nhuốc.

                           Bão đuổi em vào hiên trú
                           vai tròn e ấp
                           sũng nước đôi mắt
                           áo mỏng phập phồng.

                          Bão đẩy anh vào góc phố
                          giọt mưa rung rẩy
                          sũng nước đôi tay
                          câu thơ thầm thĩ.

                     Bão vắt mưa đến kiệt
                     bão vắt gió đến lặng
                     miếng trầu bà đỏ từ vôi trắng
                     chỉ còn ta vương cơn bão cuối mùa.

                                                                      ( Ngày bão số 4 – tháng 09/2011)

MẾU MÁO TRĂNG THỀ


                                      Huỳnh Văn Cát   
                                                                              
                         Ta phải chuyến đò chìm kêu ú… ớ…
                         Biết ai còn tri kỉ hỡi hồng nhan!
                         Em đứng ở bờ ni hay bờ nớ
                         Cạnh hàng dương, bên bia mộ hoang tàn?
                         Tiếng ú ớ lịm dần theo tiếng sóng
                         Thành tiếng kêu xé ruột của hồng nhan. 
                         Mây ứa máu nhuộm hoàng hôn lai láng,
                         Mảnh trăng thề mếu máo đến chịu tang    
                   
                                                                              4.10.2011

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

SEN CỨ PHIÊU BỒNG


          Huỳnh Văn Cát

        
                                  
                                   Sen xanh bát ngát đầm lầy
                             Hồng tươi búp nõn đủ đầy sắc hương.
                                  Ao hồ lắm thứ nhiễu nhương,
                             Quặn đau ngó ý, sen vương tơ lòng.
                                  Biển xanh đâu chỗ sen hồng.
                             Nên chi sen cứ phiêu bồng hồ ao.
                                                             
                                                                     5/10/2011

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

KHOAN DỨT ÁO


                             Huỳnh Văn Cát

                             Dẫu thế nào cũng còn chút…
                             trong nhau
                             Khoan dứt áo… vội vàng chi!
                             vấp té.
                             Yêu - giận - hờn thương luôn xen kẻ
                             Như bốn mùa xuân hạ thu đông.

                             Hạ - tố giông nắng nóng gió nồng,
                             Thu - ấm áp cúc vàng mơn gió nhẹ,
                             Xuân - hoa nở chim ca trời mát mẻ,
                             Đông - lạnh lùng rồi Tết đến xuân sang.

                             Tình tang thương trong cảnh đông tàn
                             Sẽ thắm lại theo mùa xuân đến.
                             Khi bão nổi con thuyền thường rời bến.
                             Nắng hanh về thuyền bến quấn bên nhau.

                                                                          4.10.2011





Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

KHÓC HẬN TÌNH SI


            Huỳnh Văn Cát


Mệt mỏi ra rời toàn thân xác.
Chán chường ngao ngán mộng yêu đương.
Trách ai ghen tức hờn vô cớ
Để tình phút chốc hoá tang thương.
Chắc ai chừ cũng lòng rưng rức,
Xáo trộn tâm can đến chán chường.
Hận ta, dại dột ra tệ bạc
Hận mình hoang phí một mùi hương?
Mắt tròn em khóc hàng mi khép,
Méo miệng ta cười ướt bờ môi.

Áo quan một cổ sắm rồi
Tà dương tắt nắng
Ai người ra đi?
Ai ngồi khóc… hận tình si?

7.10.2011
 


Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

CẢM XÚC


 Huỳnh Văn Cát


CẢM XÚC (1)
  
Thái Bình Dương mà chẳng thái bình
Đâu rồi cảnh gió mát trăng thanh
Bão to sóng sóng dữ liên miên đến
Gieo rắc tang thương khổ dân lành.

*** 
CẢM XÚC (2)
  
Miền Nam đê vỡ nước sâu
Miền Bắc dự báo đối đầu bão to
Miền Trung mưa lớn chìm đò
Trách trời giận đất thương cho dân lành.

               Đêm bão số 4 - 28.9.2011

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

CHUYỆN CẦN PHẢI NÓI ...


Huỳnh Văn Cát ( gv trường THCS Mỹ Hòa, Đại Lộc, QN - đã về hưu)


 LTS : Bài này đã được tác giả gởi đến các báo QN, GDTĐ ... nhưng vì lí do tế nhị nào đó nên bài không được đăng. Để rộng đường dư luận đồng thời góp thêm tiếng nói phản biện chuyên môn tại địa phương, Mộc Nhân post bài này lên trang dể bạn đọc tham khảo và cho ý kiến tranh biện.
***
Chuyện thi tuyển sinh vào lớp 10 THPT ở Quảng Nam từ trước đến nay bao giờ cũng kết thúc mỹ mãn dù đề thi và đáp án môn Ngữ văn năm nào cũng có chỗ sai.
Đã nén chịu từ nhiều năm nay nhưng thiết tưởng đã đến lúc cần phải nói, nói để đóng góp ý kiến xây dựng chứ không phải để đả kích, phê phán người ra đề, ra đáp án hay để chỉ trích ai cả.

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

CHÙM THƠ TÌNH NGHĨA


Huỳnh Văn Cát

VÔ ĐỀ
Cuộc đời trần thế bao lâu?
Dài chăng bất quá bạc đầu trăm năm!
Trọn tình vẹn nghĩa ngồi nằm
Còn như đừng nói trăng rằm trong mây