Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

PHÚT GIÂY TÂM LINH


         Huỳnh Văn Cát


          Trần gian là cõi tạm bợ phù du. Mai mốt ta có một cõi đi về: Thiên Đàng, Nát Bàn, Địa Ngục... mô tê ai biết?  Xa Trần Gian về cõi vĩnh hằng, ta vẫn tiếc thương  trần gian nầy mãi mãi, vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu:

                 “ Giữa mênh mông vũ trụ
                    Trong vô tận thời gian
                     Trong nhân tình thế thái
                    Ta lạc loài lang thang"
                                               (HVCát)
          Giữa mênh mông kiếp người, trong cõi nhân gian đã cùng nhau chan hòa mưa nắng làm thành những dòng sông xanh biếc gương soi .
                    “Em về trăng nước mai sau
                    Gót dời phố thị lòng đau trong mình”
                                                                          (Bùi Giáng)
                    
Vì sao đau trong mình?

          Tiên sinh Bùi Giáng tiên tri một điều nhất định xảy ra. Đó chính là nỗi niềm của con người muôn thưở. Nếu thực sự là Người thì không bao giờ quên vui sầu và buồn cho nhân thế

                  “Nỗi niềm xưa đã ai quên
               Sầu gieo ngang ngửa t.. vình đã se”
                                                                          (Bùi Giáng)

          Trong cõi người ta (dẫu bạc đầu bất quá cũng trăm năm) một hình hài nguyên vẹn có trái tim rướm máu nhỏ giọt lệ chan hòa với máu, cho nên nhiều khi cảm thấy bị tù ngục.

                         “Máu tim tù ngục mang  về
                         Với mong ước đã ê chề với thân”
                                                                          (Bùi Giáng)

          Thời gian trôi nhanh dưới cái nhìn của Đức Như Lai, từng sát na sinh diệt. Thời gian trôi khoan thai nhẹ nhàng  theo nhịp kim đồng hồ vũ trụ vận hành

                            “Em về nhìn tháng theo năm
                          Chân mòn gối rạng rời nằm dưới thông”
                                                                          (Bùi Giáng)

           Nằm dưới thông để nghe tiếng suối róc rách, tiếng chim thánh thót và nghe tiếng CÕI TRĂM NĂM thầm thì... sau một cuôc phiêu bồng cõi tạm, để mà thanh thản ra đi.

          Tiên sinh Bùi Giáng cũng như hậu sinh HVC và hàng mấy chục triệu người VN khác nữa cũng từ gốc rạ mà lớn mà khôn mà trưởng thành trong  mớ bòng bong thời mạt pháp. Đất nuôi ta nên Người. Nước tắm ta nên Người. cho nên
            “Mai sau dù có bao giờ,
            Đốt lò hương ấy so tơ phiếm này”
                                                                          (ND)

            “Một vùng nắng phủ mai thôn
            Sương trùm nước ruộng đổ dồn xuống khe”
                                                                          (Bùi Giáng)

       Nước ruộng, sương, khe cùng một trường từ và mai thôn nữa... trong cuộc phiêu bồng của một trong những nhà thơ vĩ đại nhân loại mơi nói được trọn tâm tình với cuộc đời nầy bằng ngôn từ chân phương và diệu kì như thế

            “Mai sau dù có đi về
            Xin nhìn gió rụng ngần tre thưa dần”
                                                                          (Bùi Giáng)

     Tre thưa dần trước cơn gió văn minh thời đại, trước cơn gió tham lam của kẻ nắm quyền lực trong tay. Tre thưa dần ,tre từng đêm nưc nở. Tre thưa dần, người đã khóc như tre.

                Giao Thủy - 30 / 4 / 2012

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

NẮNG CHIỀU


                            Huỳnh Văn Cát


                        Môi hồng cười nói dáng duyên
                        Long lanh đôi mắt nửa tiên nửa trần
                        Nắng chiều nghiêng xuống góc sân
                        Cây xanh chim hót
                                                     Bâng khuâng lòng người

                                                              Tháng 5. 2011

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

HẮN ĐI THI

Huỳnh Văn Cát


          Còn hai tuần nữa là đến ngày thi tốt nghiệp Đại học rồi. Làm thế nào đây ? Nêú là các em sinh viên hệ chính qui hoặc các cán bộ đương chức hết lòng vì Đảng vì dân, gương mẫu về đạo đức, trung thực trong học tập thì sẽ có câu trả lời nghiêm túc: phải thức khuya dậy sớm ôn tập bài vở thật kĩ. Nhưng Hắn không làm như thế. Bởi vì Hắn là tên thoái hóa biến chất đang nắm giữ vị trí đầu ngành  quan trọng, một ngành rất dễ hái ra tiền, của một quận nọ.

          Hắn vô mở tủ lấy ra một cộc tiền toàn là tờ năm trăm ngàn đồng phỏng chừng hơn vài trăm triệu, một khoản tiền khá lớn so với lương công chức hoặc với người lao động bình thường, chớ thấm béo vào đâu so với cái gia tài hàng mấy chục tỉ do sự bất minh. Bỏ tiền vô cốp xe, khóa lại cẩn thận, nổ máy, cầm chắc vô lăng, Hắn thả hồn mình theo tiếng nhạc.

          Ngồi trên chiếc Mẹc xi đéc bóng lộn, Hắn tự khen mình: “ Họ học mười hai năm mới tốt nghiệp cấp ba, ta chơi bốn năm cũng cấp ba tốt nghiệp. Năm năm đại học từ xa, bạn bè có đứa phải thi lại mấy môn, ta không những không bị điểm yếu mà còn nhiều môn đạt điểm giỏi. Đời hơn nhau là chỗ biết phát huy thế mạnh của mình,phát huy sự gian manh đễu cáng để có địa vị xã hội và tiền bạc. Phen ni, ta cầm bằng Đại học trên tay rồi thì đố thằng nào dám tranh chức  với ta...” Còn đang suy nghĩ mông lung thì tấm biễn hiệu quán cà phê Thiên Hoa sừng sững hiện ra.

          Hắn tìm một bàn ở góc khuất, gọi hai li cà phê, rồi lặng lẽ đợi chờ.

          Một người phụ nữ trạc tuổi bốn mươi trong bộ com lê rất mode cổ áo hở hang để lộ đôi gò bồng đảo đầy sức quyến rủ bước vào, ngồi đối diện với Hắn bên li cà phê để sẵn,sau khi hai người lịch sự bắt tay nhau.

          Không cần vòng vo rào đón, vì họ đã biết quá nhiều về đạo đức tư cách, tài năng trí tuệ của nhau, nhất là sự gian dối trong công tác và học tập. Mắt trái nhìn vào đôi lưỡng quyền cao cao lúc nào cũng đỏ hồng,mắt phải không quên ghé xuống khoản ngực để trần, Hắn vào đề trực tiếp:

-Hiền nè,anh em ai cũng khen Hiền đẹp gái ,thông minh, lanh lợi, giỏi giang, hát hay, làm ra làm , chơi ra chơi, học ra học, thi ra thi. Vừa rồi, Hiền đỗ thủ khoa tốt nghiệp Đại học từ xa là một minh chứng hùng hồn. Mình nhờ Hiền truyền kinh nghiệm đó. Còn mấy tuần nữa là mình thi tốt nghiệp rồi.

Hai con mắt nhung mở to long lanh,đôi môi son hồng tỏ lời thân mật:

-         Ông có nhầm không đó. Tôi đậu đại học từ xa loại giỏi cách đây trên dưới mười năm rồi, nhờ đó mà tôi  được lên chức phó phòng. Còn cái thủ khoa là mới đây thôi, thủ khoa lớp bồi dưỡng ngắn hạn đó có nhầm nhò gì đâu mà ... Cái cách học giả lấy bằng thật đó xưa như trái đất rồi mà còn hỏi.Ông không nghe báo đài của Đảng và nhà nước ta phê phán à?

         Nói đến đây, Hiền kề tai Hắn thì thầm điều bí mật.

         Lúc chia tay, cả hai nhìn nhau cười đắc ý như đôi tình nhân vụng trộm vừa thực hiện xong cái khát vọng ngoại tình.

“Còn hai ngày nữa là đến ngày thi rồi”. Dù các phong bì dày cộm đã được chuyển đi,dù những bữa nhậu hoành tráng đến bí tỉ, dù những cuộc vui chơi đã  tới bến Năm Sao nhưng Hắn vẫn cứ bồn chồn lo lắng.

         Nằm bên vợ, thỉnh thoảng Hắn thở dài, rồi day qua trở lại suốt đêm.

         Thấy chồng lo lắng, chị vợ ân cần :

-         Còn hai ngày nữa tới ngày thi rồi mà anh cứ thức hoài như vậy lấy sức đâu mà thi. Mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi. Họ nhận tiền của mình, họi ăn nhậu với mình thì họ phải lo cho mình chớ. Cái nghề làm ăn của họ mà. Nếu anh không đậu thủ khoa như chị Hiền thì đậu khá hay trung bình cũng được chớ có sao đâu.


          Số là trong số phong bì gởi đi có hai người trả lại vì họ không thể làm điều trái với lương tâm nhà giáo, sai với pháp luật hiện hành. Cho nên lời an ủi của vợ càng làm Hắn khổ tâm thêm. Để vơi đi nỗi buồn khổ , Hắn xẻ chia :

-         Chắc tiền mất tật mang, tốn than lại tan lưỡi cày rồi em ơi. ... Chắc là bỏ giấy trắng rồi em ơi, vì có hai nhân vật quan trọng không chịu nhận tiền.

-         Thì anh cứ cố lên,anh không nhớ lời dạy của Bác Hồ sao? “Không có việc gì khó,Chỉ sợ lòng không bền, Đào núi và lấp biển, Quyết chí ắt làm nên”.

         Thấy Hắn nằm im không nhúc nhích, tưởng chồng chú ý lắng nghe, chị vợ nổi hứng ví von:

 -Khổ nhất của em mang nặng đẻ đau. Chín tháng mang bầu nặng ự, đến lúc chuyển bụng ,đau ơi là đau, đau kêu trời không thấu, rứa mà em cắn răng,cắn lợi chịu đựng để rặng ra cho anh mấy thằng cu. Đó là chưa kể đến việc thức khuya dậy sớm, ẵm bồng... và nuôi tụi nó trong thời bao cấp, cơm không đủ ăn.

         Nói đến đây, người đàn bà chùng giọng xuống một cách cảm động hơn:
-         Hồi trước tụi mình nghèo xơ xác, nhà tranh vách đất, đi chiếc xe đạp cà tàng, ngoài việc cơ quan, tụi mình làm ruộng, nuôi heo, có khi đi bốc vác cho mấy con buôn. Do anh cố lên mà ngày nay mình có nhà lầu, xe hơi, bạc tỉ, đất đai...
          Vợ chưa kịp dứt lời động viên thì Hắn đã nổi trận lôi đình vô cớ. Thay vì tay trái ôm qua, chân phải gác lại và sau đó tưởng thưởng cho người bạn trăm năm của mình những nụ hôn nồng ấm làm khúc dạo đầu của một bản tình ca như mọi khi, thì Hắn lại đứng dậy hét to với giọng gia trưởng nổi khùng :

-         Tùy theo việc mà cố chứ, em tưởng việc gì cũng cố là được hả? Em  cố chịu đau để có mấy thằng cu vì thằng cu đã có sẵn trong bụng em rồi. Anh cố để có nhà lầu xe hơi, vàng bạc, đất rừng, đất nền... vì những thứ ấy đã có sẵn trong xã hội rồi. Càng nói Hắn càng sôi máu nóng và lấy tay chỉ chỉ vào cái đầu của mình - tôi cố làm sao đây để giải đề thi trong khi đầu tôi trống rỗng?( cũng câu nói nầy, Hắn lặp lại nhiều lần).
         Hiểu rõ tính khí và tâm trạng của Hắn, chờ tới khi Hắn im lặng suy tư, người vợ  thẻ thọt:

           -Anh không nhớ câu ca của dân gian :
                             “Một chữ cũng thi, hai chữ cũng thi
                              Nếu không đậu Trạng cũng đi Nghè hồi” sao?
           Bí quá thì mình coi bi  bạn bè hoặc chép  tài liệu, bất quá thì đậu chót là cùng, mà đậu chót cũng tốt chớ có sao đâu. Từ trước tới nay có ai rớt tốt nghiệp đại học từ xa đâu mà lo dữ rứa.

          Như người sắp chết đuối chụp được tấm phao, Hắn vui mừng ôm vị cứu tinh hôn tới tấp thay cho lời cảm ơn. Rồi Hắn lấy chìa khóa rồ xe phóng đến trường thi trong lúc trời gần hửng sáng.

                                   Giao Thủy 16. 4. 2012

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

VỀ HƯU

                               VỀ HƯU
                                   
                    
                  Lê Văn Bảy (xướng)

                   Hết tiến đuờng quan trở lại vườn
                   Quê nhà vui có bạn đồng hương
                   Tương rau đạm bạc nơi thôn dã
                   Trà nước thanh tao chốn phố phường
                   Trĩu trũi túi thơ chừng nặng nặng
                   Nghiêng nghiêng bầu rượu giọt sương sương
                   Bạn bè thăm hỏi tình thêm đậm
                   Kẻ nói người nghe đỡ chán chường
                                      Đại Lộc 2010

                                VỀ HƯU
                             Huỳnh Văn Cát (họa)

                   Công danh thành toại trở về vườn
                  Vẹn tình non nước nghĩa quê hương
                  Trà ngon bè bạn vui thôn dã
                  Rượu quí anh em thú phố phường
                  Tri kỉ văn chương bầu nặng nặng
                  Hồng nhan thi phú mực sương sương
                  Xuất xử đôi đường đều trọn vẹn
                  Cho nên trong dạ chẳng chán chường
                                    Đại Lộc 2010


                              VỀ HƯU
                                Lê Văn Bảy tặng Giáo Cát

                  Ngày lên bục giảng mới đôi mươi
                  Thấm thoát mà nay đến tuổi hưu
                  Giáo án trăm trang còn rõ nét
                  Học sinh lớp lớp đã nên người
                  Lung linh bụi phấn vương màu tóc
                  Lấp lánh vần thơ thắm nghĩa đời
                  Riêng cái tình già còn đượm lắm
                  Phải không cụ Cát của tôi ơi!
                                        Đại Lộc 2011

ĐỐT DÙ CÒN GÌ ?

   Huỳnh Văn Cát (ghi lại theo lời kể của một người bạn)    


                                                                                                                           
          Có một đôi bạn thân tuổi trạc ngoại ngũ tuần đang khề khà bên li rượu trong một quán nhỏ ven đường. Khi đã ngà ngà say, họ cảm thấy thân thiết nhau hơn dù giữa hai người có một hố sâu ngăn cách: kẻ làm cán bộ cấp huyện, người làm thường dân. Họ ôn lại những kỉ niệm thời thơ ấu. Họ nhắc lại trận lụt bất quá năm nhâm thìn, trận lụt làm trốc gốc cây đa ở miếu Thần Hoàng và lở đi nửa làng của họ. ..

      Khi rượu sắp tàn, anh cán bộ mắt lươn đứng dậy rút ví một cách hào phóng, gọi cô chủ quán trả tiền. Anh nông dân cằm vuông giang hai tay cản lại, nói: “Đi ăn nhà hàng ở thị trấn hoặc thành phố thì ông lo. Ngồi ở quán cóc uống rượu gạo bên đường, thì ông để tôi lo”. Hai người cứ giành nhau một cách thực lòng và không ai chịu nhường ai.

     Thấy vậy cô chủ quán bèn đứng ra làm trung gian hòa giải. Cô mở một nụ cười rất tươi:
    -Em ra mỗi người một câu đố, ai trả lời sai thì người đó trả tiền.
     Cả hai gật đầu đồng ý.
     Tay nâng chiếc nón cời của người nông dân, miệng hỏi:
- Nếu tôi châm lửa đốt nón này thì anh còn lại cái gì?
- Còn lại nắm tro - Anh nông dân trả lời một cách từ tốn.
 Cô chủ quán gật đầu.
      Cầm cái dù của anh cán bộ, cô hỏi:
-         Nếu tôi châm lửa đốt dù thì anh còn gì?
-         Đốt nón anh ấy còn tro, thì đốt dù tôi còn bộ kèo và cán -  Anh ta nói một cách tự tin.
     Cô chủ quán nhìn thẳng vào cái đầu chủ nhân của chiếc dù,nói nghiêm túc:
       - Thưa ông, nếu bị đốt dù, thì ông chỉ còn lại hai thứ: đù và dốt mà thôi.

     Người thua cuộc móc ví trả tiền, nhưng không còn khí thế như lần trước nữa. Đôi bạn bắt tay nhau từ biệt ra về.
                                
                     Quê nhà 14.4.2012

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

NẮNG...CỰC HAY SƯỚNG

Huỳnh Văn Cát


     Chúng ta là giai cấp nông dân, một giai cấp chiếm 90% dân số trước 1945,chiếm dưới 89% dân số sau 1975.Chúng ta chân đạp đất đầu đội trời trên một dãi giang sơn gấm vóc từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, chúng ta có quyền nói theo cái tâm của dân tộc Việt ở thế kỉ 21: Nắng cực hay sứơng?

    Nếu ai đó đã từng bán mặt cho đất bán lưng cho trời mới biết được cái sướng cái cực của người nông dân.

     Ngày xưa ở chốn công đường, đa số quan lại xuất thân từ tầng lớp nhân dân lao động đều hết lòng vì nước vì dân. Thiểu số quan lại xuất thân từ tầng lớp khác cũng một lòng phò vua giúp nước an dân. Còn ngày nay, hầu hết các lãnh đạo từ trung ương đến địa phương đều xuất thân từ giai cấp vô sản. Một số cán bộ tâm huyết với lí tưởng, họ thấu hiểu nỗi đau dân tộc nỗi buồn nhân dân. Còn một bộ phận không nhỏ là loại lưu manh giai cấp, cái lũ nầy là sâu dân mọt nước. Tụi nó chỉ biết ăn biết nhậu biết bòn rút của cải nhân dân về tư túi,nên không biết nắng cực hay mưa cực đối với người lao động chân chính, có khi chúng tưởng mình chơi chữ theo kiểu nói lái Quảng Nam.

  Trở lại vấn đề.

  Tiết đông thiên lạnh lẽo mưa dầm thúi đất, nắng càng nhiều càng sướng. Đường hết trơn trợt,lúa đang thì con gái mơn mởn xanh non, ngô khoai xanh đậm đà màu no ấm...Trời xanh-đất xanh-biển xanh- lòng người tươi xanh( thiên-địa- nhân hòa hợp trng nhau niềm hân hoan dưới ánh nắng mặt trời)

  Tiết lập hạ chói chang, tre nghiêng mắt trông mưa mà nắng cứ đổ lửa. Nắng như vậy, sứơng hay cực? Dân trồng lúa, trồng ngô... cực. Dân ruộng muối sướng.
   Tuy nhiên theo qui luât muôn đời: thông, cùng, tắc, biến. Nắng càng dữ, mưa càng to. Sấm sét đùng đùng, gió giông ào ào, mây đen cuồn cuộn. Trời trút mưa như cầm chỉnh đổ. Vạn vật đắm mình trong mộng mị. Mấy thằng cu ở truồng dồng dỗng tắm mưa. Ếch nhái,ểnh ương tấu bài tình ca phồn thực hòa nhịp với loài người trong cái đêm tuyệt diệu ấy. Như vậy, nắng cực điểm thì mới sướng đó chứ bộ!

Thời tiết thiên nhiên tuần hoàn như vậy, thì thời tiết loài người cũng vận hành theo qui luật khách quan.Đó là một mệnh đề tất yếu.

Với tư cách thằng người được nhân loại phân công tay trái cầm cuốc, tay phải cầm bút,tôi vui như niềm vui nhân dân, buồn như nỗi buồn dân tôc, tôi cảm nhận được cái nắng sướng cái nắng cực của mọi người qua sự trãi nghiệm của bản thân với một nụ cười tiếu lâm thời hiện đại

        Giao Thủy, sau hơn mười ngày vật lộn nắng mưa

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

TRÊN BẢO DƯỚI KHÔNG NGHE

Huỳnh Văn Cát


         Ở đầu làng Giao có một quán nhỏ ven đường với cô chủ quán dịu dàng xinh đẹp. Người phụ nữ ấy có đôi môi son hồng,đôi mắt long lanh như gợn sóng mùa thu. Mỗi lúc cô cười, các cái huyệt đạo trong người đều cười theo. Vì thế quán của cô mỗi ngày một đông khách, nhất là mấy anh già không đều.

          Hôm ấy, một đêm không trăng đầy sao, có mấy gã đàn ông đứng tuổi  ngà ngà say theo bàn tay cô chủ quán lộng tình chuốc rượu. Gã có dáng lùn, nứơc da đen màu thiết bi, môi thâm xì giương căp mắt lươn ti hí: “Đố anh em, họ nhà rượu làng Bia, í quên...làng Giao, vì sao trên bảo dưới không nghe? Mấy cái miệng thơm nồng đồng thanh tương ứng sôi nổi trong khí thế đồng khí tương cầu:

           -Dô một trăm phần trăm tình nghĩa, rồi mỗi người sẽ có một câu trả lời xác đáng nghe.
            Mấy bàn tay nâng lên. Ừng ực. Có người đứng dậy nói to:

-Theo tôi, do bề trên không kỉ cang nên bề dưới mới lập đàng mây mưa. Trên làm bậy, nói sai. Dưới làm theo trên. Trên làm đúng, nói đúng. Thì cha của thằng dưới chết đi sống lại cũng phải nghe.

-Anh nói đúng ý anh mà không đúng sự thật của tôi.- Vừa nói hắn ta vừa nhìn cô chủ với con mắt chớp chớp- Tôi là thằng ăn bờ ngủ bụi, tôi không làm tròn phận sự với vợ con tôi, rứa là tôi sai, mà răng mỗi lúc tôi ở trên, tôi nói gì thì em đây làm theo răm rắp.

Mấy con mắt đỏ gay đổ dồn về cái thể hình cân đối đang đang phơi phới cái tình xuân:

-         Răng, cái thằng ni nói dốc hay nói trạng rứa em”?.
  Mắt hấp háy, mặt đỏ hồng, người được hỏi vừa đưa tay vuốt mái tóc vừa cười chúm chím.

-         Mệt cho mấy ông quá mấy ông ơi. Hồi  còn trai tráng, dương lực mạnh, trên bảo gì mà dưới không nghe. Thậm chí trên chưa kịp bảo, dướiđã biết ý mình rồi.

       - Nói thiệt với mấy huynh đệ: cấp dưới của tôi hắn rất bướng, hồi cách đây bốn mươi năm, hắn cứ tự động đứng lên phát biểu hoài. Tôi bảo nó ngồi xuống mà nó cứ đứng như thằng trời trồng, nhứt là mỗi lần ngồi cạnh người yêu.
Cô chủ quán rót cả bàn đầy li. Hai con mắt ngây ngây rất xứng với đôi má đỏ rần rần. cô nói:

  -Mời các huynh cạn với muội li nầy, nếu mấy huynh giải thích thỏa đáng câu hỏi vì sao trên bảo dưới không nghe?

Anh nào anh nâý cũng hăng hái đưa ra đáp án. Nhưng chẳng ai được vinh dự cùng người đẹp cụng li.

Bầu không khí bỗng dưng chùng xuống bất thường. Bỗng có người đứng lên khuấy động:

  -Tôi xin báo anh em một tin động trời: trái đất nổ rồi. Tất cả tám tỉ người chết hết rồi, ngoại trừ chúng ta.-đang nói, hắn ta quay sang người phụ nữ với cái nhìn trìu mến. Sứ mệnh thiêng liêng mà tạo hóa giao cho em là làm Đức mẹ không đồng trinh để gầy dựng lại tám tỉ người, em sẽ chọn ai làm Đức cha?

   Đôi má cô gái đỏ hừng hực như mặt trời mọc, tay nọ khẽ chạm người bên trái, tay kia đụng mạnh người bên phải, hai bàn chân ấn nhẹ hai người ngồi ở hai mép bàn, mắt ý tứ nhìn người đối diện môi nở nụ cườ rất đổi liêu trai. (mọi động tác ăn khớp nhau rất rập ràng).

Năm anh sồn sồn mười lổ tai đỏ tía.

Đức mẹ không đồng trinh trở lại chủ đề trên bảo dưới không nghe:

-         thưa các Đức cha, dưới có đầu mà không có óc nên không có tư duy, có miệng mà không có lưỡi nên không biết nói, không có mắt nên không thấy gì, đặc biệt là không có tai. Tai không có lấy gì mà nghe trên nói?

   Cả bàn nâng li uống cạn men tình.
      Ngoài kia sương nhè nhẹ rơi. Và trên dãi ngân hà, lũ quạ đen đang bắt nhịp cầu ô thước để những kẻ yêu nhau ở trên đời nầy được tha thiết với nhau.

        Quê nhà, sau hai mươi ngày vất vả với nắng mưa

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

VANG VỌNG CÂU HÒ

Huỳnh Văn Cát



      Lúa ba trăng mùa bát ngoạt đang thì con gái xanh mượt, dầm chân uống từng dòng nước mát dịu chảy về trong cái nắng tháng sáu gay gắt. Từng ống nước đều đặn đổ xuống máng xối, từ từ xuôi ra cánh đồng theo nhịp chân của cô Sáu, một cô thôn nữ dịu dàng, xinh đẹp, nức tiếng hát hò khoan, một làn điệu dân ca Quảng Nam. Cô thôn nữ thoăn thoắt đôi chân, bánh xe nước quay tròn, quay tròn... Mỗi ngày Sáu đạp ba xe nước nên làng trên xóm dưới phong tặng cho cô cái biệt hiệu ngồ ngộ: “Cô Sáu Ba Xe”. Người con gái đảm đang công việc thay trời làm mưa ấy có một tâm hồn nghệ sĩ và chất giọng ngọt ngào như vị đường đen rút mật xứ Đại. Nhìn đàn cò trắng bay lã bay la trên bầu trời xanh đang chao cánh liệng vòng, từng cặp đôi hạ xuống cánh đồng, lòng cô đang rộn lên khúc tâm tình, thì đâu đây vọng lại câu hò :

             “Ơ...ớ...ơ...
Bạn về dưới nớ bạn có nhớ ta không?
          Ta ở trên ni ta nhớ bạn như cau xông lửa lò”.