Huỳnh Văn Cát
Ta thất thểu trên đường dài
khúc khuỷu
Như đa đa “bắt tép kho cà”
Khản cả giọng
Núi rừng rung chuyển
Cùng đỗ quyên “ quốc quốc gia
gia”
Em!
Tri kỉ, hồng nhan trong thánh nữ
Mắt u buồn nhỏ lệ ướt bờ vai
Đau xé ruột - không thương
càn giận ẩu
Tình
thiên thu đang ủ mộng vắn dài
Thời xa vắng đâu rồi Lê Lựu?
Cõi đi về anh hỡi Trịnh Công Sơn
Ai Phụng Hiến - Báng Giùi hay
Sáu Giáng?
Yêu trần gian cả thương ghét
giận hờn
Thời chữ nghĩa tèm nhem ma mị
Vàng và thau đã bị đánh lộn
sòng
Trò phù thủy đảo lừa lên tột
đỉnh
Hồn thơ ca đến lúc tang thương
Quen dối trá lọc lừa lươn lẹo
Quen
treo dê bán chó lõi đời
Thì
nghệ thuật còn đâu chân thiện mỹ?
Ô ô hô! thiên hạ một trận cười.
Ngày xưa con cóc lên trời
Mưa to
đổ xuống người người mừng vui.
Chừ
thơ con cóc lên ngôi
Đa
đa thất thểu buồn ôi là buồn.
Giao
Thủy - 21g . 24.6. 2012.