Huỳnh Văn Cát
Với bản thân, gia đình, đất nước,
thế giới, cộng đồng hẹp và rộng, lòng tự trọng vĩnh hằng để mọi mối quan hệ đươc
giao hòa bền chặt và tương kính.
Tự trọng: coi trọng và giữ gìn
phẩm cách của mình. Nếu mình biết coi trọng và giữ gìn phẩm cách thì không ai
dám xem thường mình được (Từ điển TV 1997, Trung tâm từ điển điển học, nxb Đà
Nẵng, trang 1041).
Thế mà trên đời này, có nhiều kẻ dựa vào chức, quyền, tiền
bạc để buộc người ta tôn vinh mình lên tận mây xanh. Chẳng hạn như ông Nguyễn Quang
Thèo, Huỳnh Quang Thọt...
Thẹo dỡ trò mệnh
danh thơ ca thời hậu hiện đại để lừa mị thiên hạ .
Thọt bày trò thần linh mượn bút viết “Thi Vân Yên Tử” để đánh bóng mình.
Thỉnh thiếu kiến thức khen thơ nhái hết lời để bia miệng ngàn
năm, để thiên hạ có một trận cười rách lổ ...
Nếu
các ông ấy có lòng tự trọng và không coi thường thiên hạ mà biết dừng lại ở
chốn trà dư tửu hậu thì không ai thèm nói làm gì. Đằng nầy các ông giương giương tự đắc, cứ nghĩ rằng mục hạ vô nhân, ỷ trong tay có chức có
quyền có tiền có bạc, tôn vinh nhau rồi đem mộc nhà nước đóng vào với danh hiệu
nọ danh hiệu kia để lòe thiên hạ. Các vị ấy chỉ dối được Đảng, gian được nhà nước,
chớ
làm sao lừa được dân, người chủ của đất nước CON LẠC CHÁU HỒNG.
Với
đặc trưng của nghiệp nghề, người ta có thể chấp nhận: nghề chính trị phải dùng
thủ đoạn để chiến thắng kẻ thù, để quốc thái dân an, nhưng người ta không bao
giờ chấp nhận nghiệp văn chương mưu mẹo để lập
lờ đánh lận con đen, để mang tập thơ “chuyển ngữ” văn xuôi thành văn vần đi
dự giải Nobel văn chương.
Quần chúng nhân dân là tấm gương soi bốn
mặt, hãy nhìn vào đó để biết dung nhan, diện mạo chân dung, chân tướng chính
mình. Đó là lời chân thành với những ai không có lòng tự trọng và cũng là câu trau mình trong chu kì NHỨT NHỰT
TAM TĨNH NGÔ THÂN.
Giao Thủy - 26/8/2012