(phần
II - tiếp theo và hết)
Truyện
vừa của H. V.
Trời
chưa sáng hẳn, Đại có mặt tại Bến Tàu Du lịch Ninh Kiều. Nhìn ghe, tàu ... dập
dềnh trên sông, trong lòng nôn nao. Vài phụ nữ ăn mặc tuy đơn sơ, nhưng khi sử
dụng tiếng Anh để mời chào khách du lịch nước ngoài lại rất tự tin, ở thành phố
có một số cô gái tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng lại nghèo nàn kiến thức. Câu nói
“Đừng xem mặt mà bắt hình dong” quả là không sai.
Đại
nhìn giờ trên điện thoại, sắp năm giờ rồi. Ngọc vẫn chưa đến. Có khi nào bị cho
“leo cây” không? Đến lúc sốt ruột nhất thì có tiếng của Ngọc vang lên phía sau
“Xin chào anh”. Đại quay ngoắt lại. “Chào em”. Ngọc chỉ chiếc tàu màu xanh. Cô
nói là đã thuê nó vào tối hôm qua, sau khi Đại về. Giá bốn trăm ngàn”. Ngọc quả
là một cô gái năng động, dù đang có tâm sự mà vẫn chu đáo cho chuyến đi tham
quan sáng nay như đã hứa. Anh càng mến Ngọc hơn.
Chủ
tàu kiêm luôn lái tàu, là một thanh niên trẻ có thể chưa qua tuổi ba mươi.
Gương mặt sáng sủa, ăn mặc lịch sự, nói chuyện liếng thoắng, có vẻ rất chuyên
nghiệp. Đại ngồi hàng ghế phía sau Ngọc. Tóc cô buộc cao bằng một băng thun có
kim tuyến, để lộ chiếc cổ thon và trắng. Thỉnh thoảng Ngọc nói tên những địa
danh khi tàu lướt qua, trời còn lờ mờ, mặt sông lấp lánh, tàu chạy chậm, gió xuyên
qua áo thắm vào da, mát và dễ chịu làm sao.
Tàu
chạy khoảng 30 phút thì cảnh chợ nổi đã hiện dần. - Quao! Tai nghe không bằng mắt
thấy! - Đại thốt lên.
- Bây
giờ hãy còn sớm, chợ chưa nhóm nhiều, nhưng thế này hay hơn, anh có nhiều thời
gian ngắm nghía và thưởng thức cảnh sinh hoạt trên sông. - Ngọc nói.
Đại
thấy hầu như tàu ghe nào cũng vậy, trước mũi tàu treo vật gì đó trên cao bằng một
cây sào, giống như dựng cây nêu ngày Tết vậy.
Anh buột miệng hỏi:
- Họ treo những thứ đó để làm gì vậy?
- Dạ,
đó là các loại hàng hóa mà họ treo lên để rao bán. - Chủ tàu nói.
- Phải!
- Ngọc nói phụ họa: - Tàu nào bán thứ gì thì treo thứ đó lên trước mũi tàu bằng
một cây sào, người địa phương gọi là “cây bẹo”. Hành khách nhìn vào những “cây
bẹo” sẽ biết trên tàu đó bán thứ gì. Anh nhìn xem tàu kia treo một chùm củ hành
tím, còn tàu nọ treo một nải chuối. Còn tàu này treo một chùm dâu, một nhánh
trái vú sửa, bầu bí, dưa hấu, khoai lang, khoai mì....đủ các loại nông sản miệt
vườn.
Đại rất
hứng thú với kiểu bán hàng đặc trưng ở miệt vườn. Anh ngắm cảnh tượng trên
sông, tàu ghe nào cũng chất đầy ắp trái cây, rau cải, ....thể hiện sự trù phú,
đa dạng ở vùng sông nước. Có tàu còn bán cà phê, thức ăn nửa, như một quán ăn
lưu động vậy. Kể cả các dịch vụ chăm sóc sắc sức khỏe và làm đẹp, cắt tóc, gội
đầu, “massage”, xông hơi, cạo gió, bấm huyệt.... Không thiếu thứ gì cần thiết
cho sự sinh hoạt hàng ngày. Chợ tuy là chợ nổi, không có bảo vệ hay công an,
nhưng sinh hoạt của chợ nổi rất văn minh, không chụp giựt, chèo kéo, kêu réo í ới,
o ép khách hàng. Du khách muốn đến ghe hay tàu nào thì đến đó, thích thứ gì thì
tự chọn thứ đó. Lới nói, cử chỉ của những người bán hàng cũng rất bình dị, tiếp
đãi ân cần, lịch sự, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hồn nhiên. Quả thật người
dân nơi đây để lại trong lòng Đại một ấn tượng hết sức đặc biệt. Đại không bỏ lở
cơ hội, chụp thật nhiều hình bằng điện thoại của mình.
Chủ
tàu hướng về phía chúng tôi nói: - Anh, chị có muốn lên bè mua trái cây không,
trên đó bán trái cây miệt vườn, đặc biệt là cà phê và điểm tâm sáng vừa ngon vừa
rẻ.
Không
chờ tôi có ý kiến, Ngọc quyết định: - Chúng ta lên đó đi!
Tàu
lượn qua lượn lại vài dòng để len lõi qua các tàu, ghe khác, cuối cùng chúng
tôi cũng bước được lên bè trái cây. Rất đông khách du lịch, họ mua rất nhiều
trái cây, nhất là mãng cầu dai và trái vú sửa, cô gái đưa cho tôi một trái vú sửa
màu tím nói “Anh ăn thử đi, loại vú sửa này trồng ở miệt vườn Cái Sâu, có vị ngọt
đậm đà, mùi thơm như sửa”.
Đại định
bẻ trái vú sửa ra làm đôi, Ngọc ngăn lại “Đừng! Anh phải “bóp” nó thật mềm thì
ăn mới ngon”. Ngọc vừa nói vừa bóp nhè nhẹ trái vú sửa trên tay mình, cô giựt
cái cuống lá ra ngoài, đưa lên miệng mút. Đại làm theo cách của Ngọc. Vị ngọt
và thơm tươm vào miệng, chạm vào lưỡi đi xuống đến cổ họng. Ngon thật. Thơm và
ngọt như sửa. Đại nói. Ngọc đưa cho anh một trái nữa. Và Đại đã ăn liên tiếp ba
trái. Vẫn còn muốn ăn thêm. Nhưng lại thôi.
Mặt
trời từ từ nhô lên, màu đỏ rực. Cảnh chợ trên sông náo nhiệt hơn, tàu ghe đến
nhiều hơn, tiếng người cười nói rôm rả. Chúng tôi trở lại tàu. Đại vẫn ngồi
hàng ghế phía sau Ngọc. Từ một chiếc ghe nào đó vọng lên câu hát ngọt ngào.
“Về
miền Tây thăm đất Hậu Giang
Thương
câu hát để ru bao đời
Thương
cây lúa lớn nhanh theo người
Dầm
mưa dãi nắng, tưới xanh ruộng đồng
Đời
vui nước trôi ngược dòng
Tình
phù sa tuy đục mà trong
Trông
con nước nó trôi lạnh lùng
Thương
ôi chín nhánh sông quê mình
Cần
Thơ gạo trắng nước trong là đây”
Đại hỏi
bài hát gì nghe hay quá. Ngọc nói đó là bài hát Đàn Sáo Hậu Giang của nhạc sỹ
Trần Long Ẩn.
Tàu
vào bến. Trả tiền cho chủ tàu xong, Đại có ý định dìu Ngọc, tỏ chút phong độ lịch
lãm của đàn ông, nhưng con tàu bất ngờ nghiêng một bên khiến anh suýt ngã, Ngọc
vừa nắm tay áo của Đại để giữ thăng bằng vừa cười khút khít. Anh lên trước đi,
em quen rồi, con gái Miền Tây mà anh. Đại ngượng ngùng. Ngọc còn nán lại tàu
nói vài câu gì đó và đưa tiền cho chủ tàu. Đại tò mò hỏi, cô nói là lì xì cho đứa
con trai nhỏ của cậu ấy, Ngọc đã gặp mặt cách đây ít lâu, trong lần chủ tàu
mang con trai đi theo.
Đại
ngầm hiểu đó là tiền bo, do Ngọc nói tránh đi là lì xì cho con trai chủ tàu,
anh hơi ngượng vì anh đã quên mất khoản này. Anh đề nghị hoàn lại tiền cho Ngọc.
Cô nói anh đừng để ý chuyện đó. Cô đưa anh vào một nhà hàng nhỏ cặp bờ sông để
ăn sáng. Chúng tôi cùng ăn món bún riu cua đồng. Không biêt đã bao lâu, hôm nay anh mới thưởng thức món ăn dân dã
này. Vị ngọt của cua đồng, vị chua của cà hòa với vị cay của ớt làm cho anh thấy
ngon miệng vô cùng.
- Rất
ngon! Đại tấm tắc khen. - Mùi vị khác hẳn trên thành phố.
Đại uống
cà-phê đen. Ngọc chọn cho mình sửa đậu nành nóng.
Ngọc
nói cảm ơn Đại. Anh ngạc nhiên, rõ ràng mình đã làm phiền cô ấy, sao cô ấy lại
nói cảm ơn mình. Ngọc tiếp: - Vì anh cho em cơ hội làm người hướng dẫn ngày cuối
cùng, ngày mai thì em sẽ không có cơ hội để làm công việc này nữa. Ngọc cúi xuống,
đôi mắt tập trung vào chiếc muỗng khuấy nước trong ly thành từng vòng tròn.
Đại
hít một hơi thật sâu, liều lĩnh hỏi cô một câu mà anh sợ chạm vào sự uẩn khúc của
cô. Có phải em rất yêu thích công việc này? Ngọc im lặng. Cô vẫn né tránh sự tò
mò của Đại. Nét mặt đăm chiêu. Em có coi anh là bạn không? Có. Nếu có, em có thể
nói vì sao em phải từ bỏ một công việc mà em yêu thích không? Sao anh biết? Vì
anh là thầy bói mà. Ngọc cười với cách nói của Đại. Nhưng vì sao anh đến đây mà
không có mục đích? Anh nói rồi, anh có tâm sự. Tâm sự gì? Em thử đoán xem. Em
đoán là anh bị thất tình. Nói xong. Ngọc che miệng cười. Đại nói. Có thể là như
vậy. Ngọc nhận ra Đại bắt chước cách nói lấp lửng của mình. Cô lại cười. Lúc cô
cười, nét mặt rạng rở hơn. Cô nói:
- Em
đoán mò, mà trúng thiệt sao?
-
Nhìn anh có giống kẻ thất tình không?
-
Trông cũng giống lắm.
Đại
cười trước sự hóm hỉnh của Ngọc. Anh nhận ra ở Ngọc có sức thu hút kỳ lạ. Vẻ
ngoài bình dị lại ẩn chứa nét tinh tế bên trong. Ngọc có lực hút vô hình.
- Em
đã từng gặp kẻ thất tình chưa?
- Gặp
rồi!
- Ai
vậy?
-
Đang ngồi trước mặt em nè!
Quỹ
thần ơi! Đại không thể nhịn được, anh cười thành tiếng. Em nghĩ anh là người thất
tình thật sao? Em đâu có nghĩ. Anh nói có thể mà. Trừ phi anh nói dối. Không
đâu. Nói đùa và nói dối khác nhau. Phải không? Có thể là như vậy. Ngọc nói. Pha
một chút tinh nghịch trong đó. Cô ấy lại nói là có thể mà. Nhưng Đại không thể
bẻ lại.
Cô ấy
tiếp tục né tránh, không khai thác vấn đề. Dường như cô ấy không muốn đi sâu một
vấn đề nào cả. Ừ! Cũng đúng thôi. Anh là một người lạ, tuy nói là bạn, nhưng
cũng chỉ mới quen. Không thể đòi hỏi cô ấy cởi mở nhiều hơn được. Cô ấy khéo né
tránh mà không làm cho đối phương phiền lòng.
Trong
đời của Đại, gần như chưa có cô gái nào thoát khỏi sự tán tỉnh của anh. Hễ mà
anh muốn thì anh luôn đạt được mục đích. Nhưng với Ngọc thì khác, anh không tán
tỉnh cô, anh rất thích nói chuyện với cô, nghe cô ấy nói chuyện thấy dễ chịu
làm sao. Ngọc giống như một chiếc hộp xinh xắn, thoạt đầu gây sự chú ý của anh,
kế đến khêu gợi là sự tò mò của anh, anh muốn mở hộp ra để biết bên trong cái hộp
là thứ gì, nhưng anh lúng túng vì chiếc hộp đóng kín đến nổi anh chưa tìm được
cách mở ra. Chiếc hộp bí ẩn.
Đại
nghĩ, muốn Ngọc đón nhận anh, anh phải chủ động mở rộng tấm lòng. Đại quyết định
tâm sự với Ngọc.
- Thú
thật, anh đang trốn tránh một chuyện rắc rối về tình cảm. Cho nên anh không phải
là kẻ thất tình, anh là người trốn tình.
-
Cũng không có gì khác nhau. - Ngọc đáp. Cô không ngạc nhiên trước sự thú nhận
táo báo của Đại.
-
Khác chứ! - Đại ngạc nhiên trước sự bình thản của Ngọc.
-
Không!
- Em
giải thích đi, tại sao không khác nhau?
- Bởi
vì khi anh trốn tránh tình cảm của ai đó, nghĩa là anh thất vọng tình cảm của
người đó, điều đó cũng có thể gọi là thất tình vậy.
- Trời
đất ơi, từ nhỏ đến lớn anh mới nghe một sự giải thích kỳ lạ như vậy. Phục em
luôn.
- Em
chỉ nói cho vui thôi. Làm thế nào để giải quyết vướng mắc trong lòng anh mới là
vấn đề quan trọng.
- Ừ
nhỉ! Nếu em sẳn lòng nghe anh nói, anh sẽ nói ra cái vướng mắc trong lòng anh.
Nhưng phải hứa là không được cười anh.
-
Vâng! Em sẽ không cười. - Ngọc nghiêm nét mặt.
Đại
nói với Ngọc là anh đã có gia đình, nhưng từ lâu đã quan hệ vụng trộm với Mỹ.
Anh nghĩ sẽ được tiếp tục hưởng thụ niềm vui với hai người đàn bà. Vừa có tình
thương của người vợ, vừa có tình yêu của người tình. Nhưng sự đời không phải
lúc nào cũng theo ý muốn. Sóng gió nổi lên. Lúc Mỹ cho anh cảm giác thăng hoa
nhất cũng là lúc cô ấy khuấy động cuộc sống bình yên của anh. Cô ấy tin rằng sự
khoái lạc mà cô ấy mang lại cho anh là một thứ vũ khí sắc bén có thể hạ gục anh
bằng cách buộc anh phải bỏ vợ, chọn cô ấy. Mỹ bắt anh phải lựa chọn. Tuy anh là
kẻ đa tình nhưng anh không muốn phá vở mái ấm gia đình. Hơn nửa, vợ anh không
có lỗi, cô ấy là một phụ nữ đoan trang, là người mẹ hiền của con anh. Anh không
thể nào ly dị một người vợ tốt như vậy. Nhưng khi ở bên Liên thì cơ thể của anh
lại khao khát Mỹ. Anh mất phương hướng. Thế là anh bỏ trốn.
Trút
hết nổi niềm. Đại cảm thấy nhẹ người. Ngọc trầm tư. Lòng bàn tay áp một bên má.
Tay kia khuấy cái muỗng vào ly nước theo vòng xoắn ốc. Đại không biết cô đang
nghĩ gì. Có thể cô cũng là một người vợ. Cô ấy có đánh giá mình là một người tồi
tệ không? Ngọc ngừng khuấy nước. Với vẻ nghiêm túc, cô hỏi Đại:
- Anh
có yêu vợ không?
- Tất
nhiên là anh rất thương cô ấy, đó là lý do anh không thể bỏ cô ấy.
- Anh
có thương cô Mỹ không?
- Anh
rất yêu cô ấy. Nói chính xác hơn là anh rất mê cô ấy.
- Vì
sao anh không nói là “yêu vợ” và “thương Mỹ”?
Đại
thật sự lúng túng. Anh đã trả lời rất rõ ràng. Ngọc bẻ lại anh. Trong câu hỏi của
cô có ngụ ý gì chăng? Ngọc hỏi “Anh đã từng nói với ai là anh rất yêu thương
người ấy chưa?”. Đại càng bối rối, không biết trả lời như thế nào. Vì thường
thì người ta nói “anh rất yêu em, hoặc anh rất thương em”. Chắc không có ai sẽ
nói là “Anh rất yêu thương em”. Ngọc nói. Vấn đề không phải là Mỹ đã ép buộc
anh phải ly dị vợ. Một ngày nào đó, vợ anh cũng sẽ yêu cầu anh từ bỏ Mỹ nếu cô ấy
biết quan hệ của anh với Mỹ. Đó là một đòi hỏi chính đáng. Chính đáng ư? Đại
không cho là như vậy. Ngọc cho là anh trốn tránh bản thân mình. Anh không hiểu
ý của Ngọc. Anh nói:
- Anh
chưa hiểu ý của em.
- Anh
không cần hiểu ý của em, anh chỉ cần lắng lòng lại một chút, đến một lúc nào đó
anh sẽ hiểu vấn đề của chính bản thân mình là ở chỗ nào. Thì vướng mắc của anh
sẽ được giải tỏa.
Đại
nghe Ngọc nói một ngôn từ đơn giản “lắng lòng”, nhưng lại mới mẻ đối với anh.
Lòng anh đang rối. Có lẻ anh cần có thời gian để lắng lòng mình. Nhưng ít ra,
hiện giờ anh có cảm giác đã nhẹ hơn nhiều. Nó không khiến anh phải nghẹt thở nữa.
- Anh
có muốn nghe em kể chuyện không? - Ngọc nói.
- Kể
chuyện à, hay đấy, đã từ lâu không ai kể chuyện cho anh nghe. Em kể đi.
Ngọc
kể rằng, có một chú heo con hỏi mẹ của nó: “Mẹ ơi, hạnh phúc là gì vậy mẹ?”. Mẹ
của heo con trả lời “Là cái đuôi của con đấy con trai yêu!”. Vậy là heo con mỗi
ngày đều tìm cách với tới cái đuôi của mình, nó cứ với mãi, xoay vòng xoay vòng
đến khi mệt lả mà vẫn không thể nào với tới cái đuôi của mình. Vậy là heo con cầu
cứu mẹ “Mẹ ơi, sao hạnh phúc khó với tới vậy mẹ, con làm mãi mà không có cách
nào với được nó! Làm sao người ta có được nó hả mẹ?”. Mẹ của heo con mỉm cười
âu yếm và nói với cậu con trai cưng của mình “Vì sao con lại muốn với tới nó hả
con trai, con không thấy rằng nó luôn theo mỗi bước con đi con và mãi mãi bên
con sao. Con cứ hãy đi bất cứ nới đâu và làm bất kỳ điều gì con muốn, khi con mệt
mỏi và dừng bước để nhìn lại phía sau, con sẽ thấy cái đuôi của mình luôn ở sau
mình và gần nơi con nhất, nó không bao giờ rời bỏ con, con trai à! Hạnh phúc là
đó, là những gì bên con và luôn gần gũi với con, nhưng chỉ đến khi con đã đi khắp
mọi nơi và đặt chân đến tất cả những mảnh đất mới mẻ với bao điều kỳ thú và cả
những khó khăn và vấp ngã, đến lúc ấy, con mới có thể nhận ra đâu là thứ hạnh
phúc luôn gần bên con! Con trai yêu của mẹ có muốn đi tìm hạnh phúc nữa
không?”. Có lẽ heo con vẫn còn ngây thơ lắm, nó chưa hiểu hết được những gì mẹ
nó nói “Có chứ mẹ, ngày mai con sẽ lại đi tìm nó, mẹ nói nó ở gần con nhưng con
chẳng thấy đâu cả!”.
Một
câu chuyện ngụ ngôn, mới nghe qua tưởng chừng không có liên quan gì đến câu
chuyện của Đại. Nhưng nó làm cho anh nhìn lại trong khoảng thời gian qua anh đã
cố chấp và ích kỷ đi tìm cái mà anh gọi là hạnh phúc, là cái làm cho anh thỏa
mãn những cảm xúc khao khát nhất thời. Để giờ đây, anh cảm thấy mệt mỏi và nhìn
lại những gì mà mình đang có trong cuộc sống bộn bề và trong mối quan hệ tay
ba, khiến cho anh thấy giựt mình. Anh đã vô tình để cho hai người đàn bà đau khổ
vì anh. Vậy mà anh lại trách họ. Có lẻ giờ này Liên đang làm một công việc hàng
ngày, con gái của anh đang hỏi mẹ “Khi nào cha về”. Có lẻ giờ này Mỹ đang tức tối
vì Đại nói yêu cô nhưng lại không cho cô một danh phận. Lúc mới bắt đầu anh đã
sai. Có muộn không. Khi anh vừa chợt nhận ra lỗi lầm của chính bản thân mình.
Anh nói.
- Câu
chuyện hay lắm. Cảm ơn em. Anh đã biết vấn đề của anh ở chỗ nào. Lòng anh đã lắng
lại phần nào. Có thể anh nhận ra nút thắt của anh ở chỗ nào. Còn em?
- Em
thì... có thể nói là vì yêu nghề mà em đã phạm sai lầm lớn. - Ngọc trả lời.
- Sai
lầm gì?
Ngọc
im lặng một hồi. Cô đang lắng lòng để nói về mình. Cô bắt đầu bằng một giọng rất
nhỏ nhẹ.
Cô là
một hướng dẫn viên du lịch, rất yêu nghề. Đi chu du khắp nơi là sở thích của
cô. Cô như con chim nhỏ bay trên bầu trời xanh, cô yêu biển, yêu núi đồi, yêu
những cánh đồng lúa và con sông nhỏ miền quê,... Mỗi nơi cô đến để lại trong cô
một kỷ niệm đẹp. Đến khi lập gia đình. Chồng của cô khuyên cô nên đổi nghề để
được ở nhà nhiều hơn. Rất khó khăn cô mới thuyết phục được chồng cho cô tiếp tục
công việc chỉ giới hạn những chuyến du lịch ngắn ngày. Cô khao khát được trở lại
với biển của Nha Trang, rừng thông của Đà Lạt, núi đồi của Tây nguyên,... Nhưng
cô chỉ nhận đi các “tour” ngắn ngày ở vùng Đồng bằng Sông Cữu long. Mong giữ được
hạnh phúc gia đình.
Không
may cho cô, trong một chuyến Du lịch ở Châu Đốc, khi leo núi cô bị trợt chân và
cái thai gần hai tháng cũng không giữ được. Cô luôn bị dằn dặt với nổi đau đã mất
đứa con chưa chào đời, mặc cảm vì có lỗi với chồng. Ông xã cô đã trách móc và lạnh
lùng với cô. Ép cô phải bỏ luôn nghề.
Cũng kể từ đó cuộc sống vợ chồng tẻ nhạt dần.
Ông
xã của cô thường xuyên vắng nhà, nhiều ngày chỉ có một mình cô đối diện với mâm
cơm lạnh lẽo. Những tình cảm của cô chuẩn bị cho ngày sinh nhật của ông xã, hay
sinh nhật của của cô trở thành vô nghĩa, bởi vì anh ấy bận việc làm ăn nên
không thể về nhà cùng cô. Cô một mình trong ngày kỷ niệm ngày cưới, để rồi cô
nghe anh ấy nói “Anh xin lỗi, không thể bỏ công việc được”. Cô quá quen thuộc với
những lý do bận hội nghị, tiếp khách, .... của chồng. Cô trở thành là một người
vợ cô đơn.
Luôn
cho mình là nguyên nhân gây ra thất vọng cho chồng vì đã để mất đứa con. Cô nổ
lực để cứu vãn hạnh phúc gia đình. Cô quyết định từ bỏ công việc. Cô dự định sẽ gửi đơn thôi việc vào ngày Thứ Hai, tức là
ngày mai. Nhưng cô chưa biết cô sẽ sống ra sao khi từ bỏ một công việc mà cô
yêu thích nhất. Và cô cũng không chắc chắn là sự hy sinh của cô có thể bù đắp lỗi
lầm của cô đã trót xảy ra, để vợ chồng cô được vui vẻ như xưa. Nhưng cô không
thể không đau lòng. Đó là lý do tại sao cô đắn đo suy nghĩ.
Đại
nghĩ. Sao Ngọc phải khổ sở như vậy. Chỉ là một tai nạn. Cô là người đau lòng và
chịu mất mát nhiều nhất. Tại sao đức ông chồng cô ấy không an ủi cô. Lại đổ hết
lỗi lầm lên người cô. Chẳng qua đó chỉ là cái cớ để cho anh ta tự do bên ngoài,
mặc cho cô chịu dày dò, đau khổ một mình. Anh cho dù có những mối quan hệ bên
ngoài, nhưng chưa bao giờ anh bạc đãi hoặc lạnh nhạt với Liên. Anh luôn bù đắp
cho mẹ con nàng, anh luôn cô gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người
cha. Anh là một đàn ông có nghĩa khí. Còn chồng của Ngọc sao mà tệ thế. Thật tội
nghiệp cho cô. Một cô gái thông minh linh lợi, luôn nghĩ cho người khác, đáng
nhẻ phải được chồng cô yêu thương. Sự đời thường éo le. Cái gì trong tầm tay
thì không biết quý trọng. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ quý trọng Ngọc như một báu
vật. Chà! Đại lại nghĩ lung tung rồi. Anh không nên có ý nghĩ không nghiêm chỉnh
với một cô gái như Ngọc. Cô trong sáng và hồn nhiên biết bao. Được làm bạn cô
đã là may mắn lắm rồi. Anh phải nghĩ ra một cách gì để giúp Ngọc.
- Sau
khi nghĩ việc, em có dự định gì không?
- Em
tạm ở nhà một thời gian, sinh cho anh ấy một đứa con, sau đó hẳn hay.
-
Không hẳn là phải ở nhà thì mới được sinh con. Em có thể làm một công việc gì
đó gần với công việc em đang làm. Như điều hành hoặc thiết kế các “tour” theo
yêu cầu của khách hàng. Cũng có thể xây dựng các chương trình quãng cáo cho
ngành. Em cũng có thể khai thác thêm các khu du lịch tiềm năng,...rất nhiều việc
để làm về du lịch.
Đại
thấy mắt của Ngọc sáng lên. Ý tưởng của anh rất hay. Nhưng có lẻ ông xã của em
thích em ở nhà để làm “bà nội” hơn. Em thử nói chuyện với ông xã đi, có thể anh
ấy đồng ý. Đại khuyến khích Ngọc. Ở nhà xoay quanh bếp núc không thích hợp với
tính cách của em. Cảm ơn anh. Em sẽ thử. Nhưng nếu anh ấy không đồng ý thì em sẽ
chìu theo ý của anh ấy. Em hy sinh vì gia đình là tốt. Nhưng phải cả hai cùng
hy sinh thì mới có kết quả tốt. Em là phụ nữ. Hy sinh một chút không sao. Đàn
ông phấn đấu cho sự nghiệp là hợp lý. Em không so đo chuyện đó đâu. Em làm tất
cả miễn anh ấy vui trở lại là em vui rồi.
Sau bửa
ăn sáng. Đại lái xe, cả hai đi Mỹ Khánh theo hướng dẫn của Ngọc. Mỹ Khánh là một
khu du lịch miệt vườn, tuy không lớn lắm, nhưng được cái khí hậu trong lành và
mát mẻ. Ngọc đưa anh xem mọt vài trò chơi dân gian, anh cười thật sảng khoái
khi chứng kiến mấy chú heo con đua nhau chạy thật nhanh giành chỗ ăn ở một cái
máng dài bằng gỗ có đựng cám. Đến xem căn nhà bằng gỗ lim có tuổi hơn trăm năm.
Người trông coi nhà cỗ là một cụ bà tuổi trên 80 mà nói năng hoạt bát, bà thuộc
rất nhiều bài thơ tình yêu đôi lứa. Bà đọc một bài thơ dân gian nghe có vẻ hài
hước nhưng rất thú vị:
“60
chưa phải đã già
60 là
tuổi mới qua dậy thì
65 hết
tuổi thiếu nhi
70 là
tuổi mới đi vào đời
75 là
tuổi ăn chơi
80 là
tuổi yêu người yêu hoa
90 mới
bắt đầu già
đêm
đêm vẫn cứ mặn mà yêu đương
100
có lệnh diêm vương
cứ ở
trên ấy yêu đương thỏa lòng
bao
giờ đạn hết lên nòng
từ từ
nằm xuống là xong một đời”
Đại
thấy Ngọc có vẻ e thẹn, mặt hơi đỏ. Đại hỏi. Em mới nghe bài thơ này lần đầu à?
Em nghe nhiều lần rồi. Vậy sao anh thấy em mắc cở giống như con gái vậy? Đâu
có. Em thấy bà lão tuy tuổi đã cao mà vẫn lạc quan yêu đời. Còn em, hình như đã
già đi trước tuổi. Đại thầm nghĩ. Có lẻ chồng cô đã nhạt nhẻo với cô, nên cô cảm
thấy tủi thân chăng? Anh thấy Ngọc có vẻ mệt mõi. Cô nói là hơi bị chóng mặt.
Anh đưa Ngọc ra một cái nhà mát, gọi thức ăn và nước uống. Nhưng cô không ăn được
một chút nào, hai mắt nhắm nghiền, một lúc sau, nàng nghiêng vào vai Đại và ngủ
thiếp đi một lúc....Tiếng cười nói của du khách gần đó, làm cô tỉnh giấc và có
vẻ ngượng ngùng. Cô nói với Đại là gần đây cô bị chứng mất ngủ, nên thỉnh thoảng
bị choáng. Ngọc xin lỗi Đại và có ý muốn ra về.
Trên
đường về, Ngọc hỏi Đại làm nghề gì. Đại nói anh đầu tư xây dựng bất động sản.
Hiện nay không khả quan. Ngọc nói. Chính phủ đang có gói hỗ trợ 30 nghìn tỷ đồng
cho các dự án xây dựng nhà cho người thu nhập thấp, cô khuyên anh nên chú ý vấn
đề này. Dự án đô thị mới ở Nam Cần Thơ còn tiềm năng. Có thể xây dựng trường học
và đầu tư xây dựng chợ. Vì có Cảng Cái Cui và 2 khu công nghiệp. Đại ngạc nhiên
về sự am hiểu tình hình bất động sản và có lời khuyên rất hợp lý. Cô nói. Cô biết
được cũng thông qua một số khach hàng kinh doanh về lĩnh vực này.
Chia
tay Ngọc. Đại cho xe hướng về Cầu Cần Thơ để về Sài gòn. Đến Bình Minh, anh dừng
lại một quán cà phê ven đường. Anh gọi một trái dừa tươi. Khí trời nóng bức, vị
ngọt của nước dừa làm anh dễ chịu phần nào. Anh chần chừ không muốn ra xe. Đầu
óc cứ bận bịu suy nghĩ về Ngọc. Ngày mai, cô ấy sẽ nộp đơn xin nghỉ việc, hay
chuyển sang làm những công việc khác như Đại đã gợi ý với cô. Cô có thuyết phục
được ông xã của mình. Nhiều dấu hỏi cứ hiện lên trong đầu của anh. Nếu mình là
ông xã của Ngọc, thì Ngọc không cần phải khổ sở như vậy. Anh sẳn sàng để cho Ngọc
được tự do lựa chọn làm những công việc mà cô ấy thích. Chao ôi! Minh lại suy
nghĩ lung tung nữa rồi. Có lẻ mùi hương mái tóc của Ngọc như còn vương vấn trên
vai áo của anh. Cô ấy vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ. Cô ấy đang đối mặt với hoài bảo
của bản thân với hạnh phúc chung của gia đình.
Khi
xưa Liên dạy mẫu giáo. Nàng yêu trẻ con. Nàng có năng khiếu kể chuyện rất hay.
Đại đã từng say mê những câu chuyện cổ tích do Liên kể. Từ khi có con, những
câu chuyên đó chuyển về phía con gái nhỏ của anh. Có lẻ gánh nặng của công việc
nhà và chăm sóc con cái. Liên ít thời gian nói chuyện với anh hơn. Mỗi đêm cô nằm
bên anh ngoan ngoản như một con mèo con, say sưa ngũ trong vòng tay bảo vệ của
chồng. Nàng không có những cơn sóng tình ồ ạt lúc đêm khuya. Có lẻ nàng quá mệt
mõi. Anh cảm thấy thương Liên quá. Một người vợ đơn thuần, chăm chỉ, không đòi
hỏi. Sao anh lại vì những thú vui riêng của mình mặc cho nàng lặng lẻ lo toan
“Lần này về nhà, mình sẽ hỏi ý kiến Liên, nếu cô ấy thích trở lại trường Mẫu
giáo hoặc làm một công việc nào đó, mình sẳn sàng đồng ý và tạo điều kiện cho
cô ấy”.
Một
ngày làm bạn với cô gái tên Ngọc quả là đáng giá ngàn vàng. Từ Ngọc, anh hiểu
được giá trị của ý chí nổ lực giữ gìn hạnh phúc gia đình, sự hy sinh âm thầm của
một người làm vợ, không so đo, không tính toán.
Anh
quyết định chia tay với Mỹ, không trách móc, không giận hờn. Trả tự do cho Mỹ
tìm một người có thể cho nàng một danh phận. Anh quyết định về nhà để bế đứa
con gái trên tay và hôn lên đôi mắt của Liên mõi mòn chờ đợi anh. Sau đó ngũ một
giấc bình yên trong mái ấm gia đình.
Cảm
ơn Ngọc. Người con gái luôn nghĩ cho người khác. Em không làm gì hết những em
đã đưa anh trở về với gia đình của mình, nơi mà anh có được hạnh phúc thật sự.
Hy vọng em sẽ giữ được gia đình của em và được hạnh phúc mà em đáng có. Một
ngày nào đó anh sẽ trở lại Cần Thơ với một trạng thái mới. Anh cam đoan là như
vậy.
(Hết)