Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

CHIỀU NĂM ẤY

                                          Hùynh Văn Cát
                                                      (tặng hoa mùa phượng vĩ)
                                  

                            Trong ú ớ phiêu bồng miền kí ức,
                            Ta bâng khuâng môt áng mây trời
                            Của cái thuở thần tiên, mộng mị
                            Tuổi đôi mươi mặc sức rong chơi
                            Cái thuở ấy, đì đùng súng nổ
                            Còn, hôm qua
                                                    Rồi chết ở ngày mai
                            Máu với lửa đêm đêm đỏ cháy
                            Hỏa châu rơi soi xác chết giống nòi
                            Ta rảo bước trên cầu Ái Nghĩa

                            Dáng em đi,
                                           HOA MÙA HẠ lập lòe
                            Mắt biếc môi hồng thơ ngây  quá
                            Tình sat na, xao xuyến dệt mơ
                            Nước trong vắt soi hình em với bóng
                            Dáng khoan thai, e thong thả qua cầu
                               
                            Chỉ còn lại trong ta màu nắng nhạt
                            Màu vàng ươm trái mộng ủ men sầu

                            Chiều năm ấy sao mà thơ mộng thế!?

                            Nhiều năm sau em cũng bước qua cầu
                            Mắt biếc thơm thơm mùi son phấn
                            Màu điêu ngoa, giả dối lọc lừa

                            Đời là thế!?
                                         ta rộng lòng khoan thứ
                            Chiều hôm qua, tất cả những chiều sang
                            Cả giả dối điêu ngoa và giảo quyệt
                                 
                            Vì trăm năm?
                                             Cũng một giấc mơ màng
   
                         (Giao thủy một ngày vui tháng 7 2013)