Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

CHÙM THƠ VUI VỚI LỤT

  Huỳnh Văn Cát


                                        
Nước lụt tràn về một cách khủng khiếp.
Người vùng thấp dầm nước nước chèn chống nhà cửa, ngươi vùng cao lo lắng.
Nói chung, bà con ta lo lắng cho nhau trong cơn hoạn nạn.
Tin nhắn hỏi thăm nhau tới tấp. Nước lụt cầm chừng, nước lụt rút đi.
Ai mà không vui. Bạn tôi, một người dí dỏm gởi SMS:
                                                      
                       Lụt nguồn sao lắm bùn non?
                       Lấm lem lấm lút chẳng còn chỗ mô.
                        Tưởng đâu còn một chỗ khô.
                        Xem ra cũng ướt làm “sô” bây giờ?

Cái chỗ tưởng khô mà cũng ướt  là nơi cất giữ đồ đạc. Nhà thấp mà!
Tôi cũng nổi hứng :
                                                   
                       Nhà anh thằng nhỏ lút đầu
                     Nhà em bì bõm nông sâu thế “nồ”?
                     Lụt to em bị ướt đồ?
                     Chờ khi nước giựt anh vô phơi giùm.

Cô hàng xóm nghe tôi đọc bài này cũng họa theo ngay :

                     Thân em có một cái đồ
                   Bi chừ bị ướt tô hô con trùn
                   Lụt to nước cứ lớn luôn
                  Bao giờ nước giựt anh có buồn thì sang phơi !

Anh bạn có máu nghệ sĩ của tôi lại tiếp tục cuộc chơi:
                                          
                     Nhà mình nước lụt ngồi chồ
                  Lo nhà hàng xóm ướt đồ tội chưa!
                  Mong trời hết lụt bớt mưa
                  Để sang hàng xóm sớm trưa phơi đồ

                                             Huỳnh Văn Cát

1 nhận xét:

  1. Nhớ miền Trung những đêm mưa dầm thấm đất
    Thấm cạn linh hồn, thấm giấc mơ hoang
    Thấm một trăm năm cõi đời mộng mị
    Thấm trọn ta này,thấm áo em chưa?!

    Trả lờiXóa