Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014


                       CON CHUỘT VÀ CÁI BỒN CẦU
                                              
                                                     Huỳnh Văn Cát
          
    Ở tuổi lục tuần ,cụ ông thức dậy lúc nửa đêm đúng giờ giấc như một quán tính. Xin các bạn chớ hiểu lầm… mà tội cho người ngay thật nhé! Sau khi xong việc thải nước ra cầu, ông cụ lên giường dỗ dành giấc ngủ. Vừa mới thiu thiu, thì ông cụ chợt giật mình vì tiếng gọi ơi ới của bà cụ từ phía nhà dưới : “Dậy mà coi nè!…đi… mà không dôị nước…luỗm nguỗm…hôi thúi như ri ai mà chịu nỗi? Cái giọng bực tức oang oang đó làm cho ông bực mình ,ông xỏ chân vội vào đôi dép trật quai chạy xuống định phân trần. Vì ông nhớ như in: ông chỉ xả nước trong người ra rồi ông dội nước ngay. Ông đâu có tống khứ…
 
   Chạy chưa tới nơi thì ông lại nghe tiếng cười hào hứng giòn giã của bà cụ, tiếng cười reo vui như đứa trẻ được quà xen lẫn những tiếng nói rất phấn khích hòa tan trong tiếng nước chãy ào ào. Ông cụ gắt gỏng : “ cái chi mà hết ré lại cười  làm mất giấc ngủ của người ta và không cho hàng xóm ngủ. họ chưỡi cho. Bộ bà điên hả?” Bà cụ đáp gọn lõn :” xuống nhah đây rồi biết”.

    Con chuột. Một con chuột bằng cổ tay ngụp lặn trong bàn ngồi , đang tìm đường thoát thân. Mỗi lúc nó tìm cách ngoi lên thi lại bị bà lào xả nước dội xuống. Thấy vẻ mặt hằm hằm của người chồng, người vợ nhe nhàng: “ Không phải ông… mà chính là nó… tôi lầm. Ông diệt nó đi”. Vừa tức bà lão phá giấc ngủ, vừa chướng mắt về cái kiểu diệt chuột của bà lại vừa ghét lũ chuột, ông lão kéo ngăn thọa gần đó, lấy cái búa đóng đinh, hùng hổ xông vào, dồn hết sức bình sinh giơ lên cao. Lưỡi búa chưa kịp giáng xuống thì bà lão đỡ tay ông và can ngăn: “ Xin ông bớt nóng cho người ta nhờ! Ông không nghe lời  dăn dò của cha ông ta đươc lưu truyền lại hay sao?; Đập chuột nhưng đừng đập bể cái bình quí, cái gì cũng phải từ từ …”. “ Chuột trong cầu tiêu, trong hố xí mà bà bảo trong bình quí à?. Đã là bình quí thì làm chi có chuột được, nói thiệt với bà , dẫu là cái bình quý mà chuột ở trong đó thì tôi cũng đập, huống chi rõ ràng con chuôt đang loi ngoi lóp ngóp trong cầu tiêu”, ông lí sự. “bà dang ra không?...”Không những không dang ra mà bà còn ôm chặt ông hơn, miệng thẻ thọt: “ Với gia cảnh nhà mình, nhà người nghèo khổ, cái bàn cầu ngồi bệt này hơn cả cái bình quí của đại gia ông ơi!. Nếu ông lở tay đập bể thì lấy cái chì để mà đi.., tiền đâu mà mua cái mới và trả công cho thợ hồ đặt lại? Ông có biết là ông bi thoái hóa khơp xương đầu gối không.?”

  Nghe có lí, ông cụ đổi giận làm vui: Tôi không sợ bể cái bình quý, cái cầu tiêu của bà đâu mà tôi chỉ sợ cái bình quí khác, cái binh quí tình cảm vợ chồng, cái không khí bình an trong gia đình” . Ông buông tay búa xuống .


 Rồi hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người vẫn cứ loay hoay tìm mọi cách giết con chuột, đập mạnh thì sợ hư cầu, hư bình quý, đập nhẹ thì không đủ lực, nên không taì nào giết nó được. Bà cụ liền hién kế: “Hay là ông lấy cái miếng vải lau cầu chụp mạnh xuống rồi bốc đầu nó lên”. Vừa nói bà vừa đưa miếng vải chô ông. Thấy kế hay, ông làm theo. Miếng vải vừa chụp xuống bất ngờ,con chuột hoảng hồn nhãy lên một cái rồi rơi xuống. Cứ thế, người và chuột giằng co bì bõm… Đột nhiên điện cúp.Nhà tối om.

 Đèn pin,sau vài phút, bật lên. Nhà dưới sáng trưng. Bồn cầu tiêu trống trơn. Bà cụ đinh ninh như dinh đóng cột, theo phán đoán: “Con chuột chui tọt xuồng hầm cầu rồi, nó sè chêt trong đó”. Còn ông cụ thì phân vân trong lòng: “ Hay là con chuột đã chạy thoát rồi”.

   Trong bóng đêm, ông bà cụ chìm dần vào giấc ngủ, chút chít...chút chít... lũ chuột rúc rích gọi bầy mỗi lúc một to hơn.
                                                  
                                                                                         Quê nhà 24/10/2005

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét