Giọt cà phê đếm thời gian
Se se cái lạnh xuân sang đầu mùa
Ngập ngừng tiếng guốc ai khua
Mơ màng tôi tưởng em vừa tới nơi
Thì ra tiếng guốc của người
Còn em vẫn ở phương trời xa xôi
Một mình tôi với tôi thôi
Cà phê từng giọt rơi rơi hạt buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét