Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

LẠI CỨ PHIÊU BỒNG


           Huỳnh Văn Cát

            Có gì buồn bằng bỏ nha ra đi, cái ngôi nhà mà mình yêu mình quí. Có gì vui bằng mình về lại mái nhà xưa còn nguyên vẹn vì có bạn vong niên đến chăm lo.
            Trong cõi “phiêu bồng lại cứ” ta cảm ơn cuộc đời trong đó có Em.

                                  CHÂN QUÊ (truyện dân gian hiện đại)

            Bây giờ ở Đà Thành có một chàng trai con nhà giàu nếm đủ mùi đời thượng vàng hạ cám. Con gái mất cái ngàn vàng thì không  lấy làm vợ, người bạn trăm năm sinh con đẻ cái nối gót tiền nhân, nên hắn tìm về dưới Chân Núi Lớn.
            Có một đứa con gái da chì tóc rối, nữ “thập tam”, chăn trâu được nó đem về nuôi dưỡng chăm sóc năm năm. Khi đứa con gái ấy đủ mười tám tuổi phổng phao như chim bồ câu, đẹp như nàng tiên giáng thế, nó thưa với đấng sinh thành đem trầu cau dạm hỏi, cưới xin để nó và cô gái đó nên vợ nên chồng.
Đám cưới linh đinh như ngày hội làng.
Đêm hợp cẩn giao bôi.       
          Tân lang và tân nương say nồng men ân ái. Khi cả hai đi dạo Vu Sơn lên tới đỉnh thiên thai, chàng trai Đà Thành thầm thì như rót mật vào tai cô nàng  dưới Chân Núi Lớn:
        -Trên đời nầy có ai đưa em đến tận bến bờ của cái sướng thấu óc như anh?
Cô nàng hôn thật sâu đôi môi hồng  hạnh phúc của  chồng, nhỏen một nụ cười  rât đổi chân quê:
       -Anh yêu ơi! Hồi em chăn trâu, mấy đứa nớ đã đưa em đến tận trời xanh.                                  anh mà kể vô?
“Thì ra trên đời nầy cũng lắm thứ Chân quê” chàng trai Đà Thành “ngậm hòn làm ngọt”.

                        Giao Thủy 10/01/2003

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét