Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

HẮN

   Huỳnh Văn Cát

     Tiếng nhạc réo rắc những cung bậc du dương trầm bổng dìu theo giọng hát Khánh Li với nhạc khúc "Một cõi đi về". Họa mi cao giọng hót điệu hoài ca về những ngày tự do giữa bầu trời cao rộng. Theo âm điệu thánh thót ấy, mọi vật như cựa mình, trời xanh hơn, hoa tươi tắn và đượm hương hơn, ông mặt trời hồng tươi hơn. Trên ngọn cây lộc vừng roi rói lộc non, mấy chú chào mào từ đâu bay về, chân chưa  chạm cành mà miệng đã thánh thót kêu vang khiến đồng loại trong lồng nhảy tung tăn và hót lên bài ca bất tuyệt. Cô tiếp viên  thân ngọc nõn nà lồ lộ sau lớp vải mỏng của bộ cánh rất hợp thời trang bưng li cà phê đến, lịch sự đặt li cà phê bốc hơi thơm ngát lên bàn. Đó là một buổi sáng đẹp trời ở vùng đất mà hắn cất tiếng chào đời. Thế mà hắn cứ dửng dưng.
     -Xin mời anh ạ! Cô tiếp viên tươi cười niềm nở chào mời nhưng hắn vẫn lạnh lùng, thản nhiên, mắt đăm chiêu về một khung trời xa lắc.
 “Ngày ấy, trong một tiết toán :   2x5= ?
    Thầy Bình hỏi cả lớp: “Bàn tay em có mấy ngón? Hai bàn tay em có mấy ngón?
  “Thưa thầy, bàn tay em có năm ngón. Hai bàn tay em có mười ngón ạ”. - Cả lớp đồng thanh.
  Riêng hắn: “Thưa thầy bàn tay em có năm ngón. Hai bàn tay em có  mười một ngón ạ”. Thầy Bình hỏi đi hỏi lại ba lần, hắn vẫn trả lời chắc nịch như đinh đóng cột: "hai bàn tay em có mười một ngón ạ". Thầy Bình nộ khí xung thiên quên hẵn mình là nhà giáo đươc nhà nước phong tặng danh hiệu "Chiến sĩ thi đua (cấp tỉnh)" suốt mấy năm liền: “Ê, thằng dốt lên đây”.
 Để cho hắn nhớ đời, thầy bắt hắn tháo khăn quàng đỏ quấn quanh hai bàn tay chụm lại và bảo cả lớp tham gia trò chơi đốt pháo.
Người "Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh" hướng dẫn trò chơi : “Mỗi tép pháo tay có năm viên, hai tép pháo tay có mười viên. Lửa dâu chích vào”.

  Thầy dùng que thước gỗ đập mạnh mười ngón tay của hắn đến rướm máu.
    Cả lớp cười hồn nhiên.
    Hắn cố chịu đựng.
    Cả lớp cười.
   Và  ở cuối lớp con bé Lan, cùng xóm, tròn xoe đôi mắt kinh ngạc nhỏ từng giọt long lanh..
   Rồi hắn cắn răng lấy hết sức, gồng mình chụp lấy cây thước. Hắn và thầy Bình giằng co nhau. Dĩ nhiên thầy Bình giật được thước. Trong cơn điên cuồng dại dột, thầy Bình đánh hắn mấy bạc tai nẩy lửa. Cũng bình đẳng trong cơn điên, hắn lượm cục gạch ném vào mặt đối thủ bất đắc dĩ và không cân xứng. Máu me bê bết. Hắn cút về nhà ngồi khóc hu hu .
  Dĩ nhiên hắn bị đưa ra hội đồng kỉ luật về tội học dốt và vô lễ với thầy. Cũng may, có thầy Ba ra biện hộ. Nó mới được cảnh cáo dưới cờ và được chuyển lớp. Hắn học hết lớp ba, thầy Ba lại đổi đi trường khác.
 Hai bàn tay hắn có mười một ngón hẳn hoi. Rứa mà...”
Đã nhiều lần Hắn định đi giải phẩu cái ngón tay oan nghiệt đó nhưng không có tiền nộp viện phí.
 Li cà phê từng giọt rơi tí tách bốc lên mùi thơm ngào ngạt tan trong mùi khói thuốc. Một cái nhìn đằm thắm của một dáng kiều thơm đậu vào gương mặt hắn.
 Cơn tức chưa kịp bùng phát thì một cảm giác ngọt ngào chợt đến.
Hắn cứ miên man:
     “Ngày ấy hắn sống hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ trong  mái nhà tranh bên dòng kênh xanh có nhịp cầu tre lắt lẻo. Hằng ngày, mẹ bồng hắn ra dòng nước mát tắm rửa. một ngày như mọi ngày cơm lành canh ngọt. Rồi một ngày khác mọi ngày, ba mẹ nó cãi vả tưng bừng về một người thứ ba. Không ai chịu thua ai, cả hai cầm đơn ra tòa li dị. Hắn bị bơ vơ".
  Hắn lầm lì . Ở lứa tuổi mười bảy, hắn lầm lì.
  Đời không thương hắn, hăn đếch thương đời và hắn quyết định giết một người rồi vào tù. Nếu ra tù sớm, hắn sẽ giết thêm vài người nữa rồi chết chung. Hắn rút con dao bóng loáng sắc nhọn đến rợn người.. Rồi hắn điểm danh từng đối tượng và soạn từng bản cáo trạng như Viện kiểm sát nhân dân và tuyên án như một quan tòa.
 Tội phạm đầu tiên chính là người sinh ra hắn... Tội sinh con rồi bỏ bơ vơ.
 Tội phạm thứ hai là thầy Bình đánh đập vô cớ và tàn nhẫn trước bạn bè về câu hỏi: "Hai bàn tay có mấy ngón"? Tội làm thầy mà không nhạy cảm trước một câu trả lời chính xác 100%.
 Tội phạm thứ ba là ai? Là lũ quan tham, cái lũ miệng  luôn hô hào vì Đảng vì dân mà tay móc tiền về làm giàu cho mình.
 Hớp một ngụm cà phê, liếm liếm bờ môi. Mặn đắng. Mắt hắn bỗng long lên.
  Sau lưng hắn, một người đàn ông bệ vệ ôm cặp bước vào. Hắn liếc xéo một giây rồi lẩm bẩm :“Đúng rồi! chính nó đây rồi. Mặt nung núc thịt, bụng phệ, bộ cánh sang trọng rất xứng với đôi giày Hoàng DZa thứ thiệt và mái tóc trơn mượt ngã màu hoa râm”.

 Giờ hành động sắp bắt đầu
  Bỗng có một đôi mắt ướt lung linh một màu kỉ niệm nhìn hắn. “Tâm có nhận ra Lan không? Con bé học cùng lớp ngày xưa đây nè”.
   Cả hai hòa vào kỉ niệm, cả hai râm ran tiếng cười, có lúc bốn mắt nhìn nhau cay cay.
Những dòng nước mắt đồng cảm chua xót cho số phận, những dòng nước mắt thương nhớ thầy Ba, người thầy khả kính, không biết chừ thầy ở đâu để hắn từ biệt thầy trước khi hành động dã man.
 “Lan ơi mầy tha lỗi cho tao và thầy ơi, thầy tha lỗi cho em”.
 Con Lan sững sờ trước giọng điệu bất thường và dáng đi đường bệ của hắn bao nhiêu thì lại càng kinh ngạc bấy nhiêu trước hành động rút con dao bóng loáng và tiếng kêu man dại...
  Người đàn ông có vẻ như một quan tham đứng phắt dậy, nhanh như cắt, lách sang một bên. Con dao cắm phặp vào thành ghế. Ông sấn tới đánh bốp vào mặt hắn một cái nẩy lửa và ra lệnh như một người cha:
  - Quì xuống thằng mất dạy, sao mày hư đến thế?
 Như một con chiên ngoan đạo, hắn quì xuống vòng tay cúi đầu, miệng lắp bắp:
   -Thưa thầy ,em có lỗi với thầy, thầy Ba ơi!... Thầy Ba đỡ hắn dậy dẫn vào bàn gọi thức uống. Hớp từng giọt sữa nóng vào người, hắn nhớ lại ngày xưa còn bé.
Nhìn con Lan, hắn nhớ kỉ niệm học trò. Hắn như một con người mới mẻ hoàn toàn. Nghe hắn trình bày ý định điên rồ, Thầy ba cười tếu táo một mình : “ À thì ra, mình ăn gạo lức muối mè mà bộ dạng lại giống quan tham và không ngờ đứa học trò của mình lại cũng yêu ghét rạch ròi đến thế.
 Hắn cũng bâng khuâng:" may mà ..."
 Cây trong vườn ánh lên sắc vàng tươi roi rói. Chim trong lồng hót véo von hòa cùng tiếng chim trời gọi bầy thánh thót. Khách thưa dần .

         Giao Thủy/ một ngày hè 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét