Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

TRÊN BẢO DƯỚI KHÔNG NGHE

Huỳnh Văn Cát


         Ở đầu làng Giao có một quán nhỏ ven đường với cô chủ quán dịu dàng xinh đẹp. Người phụ nữ ấy có đôi môi son hồng,đôi mắt long lanh như gợn sóng mùa thu. Mỗi lúc cô cười, các cái huyệt đạo trong người đều cười theo. Vì thế quán của cô mỗi ngày một đông khách, nhất là mấy anh già không đều.

          Hôm ấy, một đêm không trăng đầy sao, có mấy gã đàn ông đứng tuổi  ngà ngà say theo bàn tay cô chủ quán lộng tình chuốc rượu. Gã có dáng lùn, nứơc da đen màu thiết bi, môi thâm xì giương căp mắt lươn ti hí: “Đố anh em, họ nhà rượu làng Bia, í quên...làng Giao, vì sao trên bảo dưới không nghe? Mấy cái miệng thơm nồng đồng thanh tương ứng sôi nổi trong khí thế đồng khí tương cầu:

           -Dô một trăm phần trăm tình nghĩa, rồi mỗi người sẽ có một câu trả lời xác đáng nghe.
            Mấy bàn tay nâng lên. Ừng ực. Có người đứng dậy nói to:

-Theo tôi, do bề trên không kỉ cang nên bề dưới mới lập đàng mây mưa. Trên làm bậy, nói sai. Dưới làm theo trên. Trên làm đúng, nói đúng. Thì cha của thằng dưới chết đi sống lại cũng phải nghe.

-Anh nói đúng ý anh mà không đúng sự thật của tôi.- Vừa nói hắn ta vừa nhìn cô chủ với con mắt chớp chớp- Tôi là thằng ăn bờ ngủ bụi, tôi không làm tròn phận sự với vợ con tôi, rứa là tôi sai, mà răng mỗi lúc tôi ở trên, tôi nói gì thì em đây làm theo răm rắp.

Mấy con mắt đỏ gay đổ dồn về cái thể hình cân đối đang đang phơi phới cái tình xuân:

-         Răng, cái thằng ni nói dốc hay nói trạng rứa em”?.
  Mắt hấp háy, mặt đỏ hồng, người được hỏi vừa đưa tay vuốt mái tóc vừa cười chúm chím.

-         Mệt cho mấy ông quá mấy ông ơi. Hồi  còn trai tráng, dương lực mạnh, trên bảo gì mà dưới không nghe. Thậm chí trên chưa kịp bảo, dướiđã biết ý mình rồi.

       - Nói thiệt với mấy huynh đệ: cấp dưới của tôi hắn rất bướng, hồi cách đây bốn mươi năm, hắn cứ tự động đứng lên phát biểu hoài. Tôi bảo nó ngồi xuống mà nó cứ đứng như thằng trời trồng, nhứt là mỗi lần ngồi cạnh người yêu.
Cô chủ quán rót cả bàn đầy li. Hai con mắt ngây ngây rất xứng với đôi má đỏ rần rần. cô nói:

  -Mời các huynh cạn với muội li nầy, nếu mấy huynh giải thích thỏa đáng câu hỏi vì sao trên bảo dưới không nghe?

Anh nào anh nâý cũng hăng hái đưa ra đáp án. Nhưng chẳng ai được vinh dự cùng người đẹp cụng li.

Bầu không khí bỗng dưng chùng xuống bất thường. Bỗng có người đứng lên khuấy động:

  -Tôi xin báo anh em một tin động trời: trái đất nổ rồi. Tất cả tám tỉ người chết hết rồi, ngoại trừ chúng ta.-đang nói, hắn ta quay sang người phụ nữ với cái nhìn trìu mến. Sứ mệnh thiêng liêng mà tạo hóa giao cho em là làm Đức mẹ không đồng trinh để gầy dựng lại tám tỉ người, em sẽ chọn ai làm Đức cha?

   Đôi má cô gái đỏ hừng hực như mặt trời mọc, tay nọ khẽ chạm người bên trái, tay kia đụng mạnh người bên phải, hai bàn chân ấn nhẹ hai người ngồi ở hai mép bàn, mắt ý tứ nhìn người đối diện môi nở nụ cườ rất đổi liêu trai. (mọi động tác ăn khớp nhau rất rập ràng).

Năm anh sồn sồn mười lổ tai đỏ tía.

Đức mẹ không đồng trinh trở lại chủ đề trên bảo dưới không nghe:

-         thưa các Đức cha, dưới có đầu mà không có óc nên không có tư duy, có miệng mà không có lưỡi nên không biết nói, không có mắt nên không thấy gì, đặc biệt là không có tai. Tai không có lấy gì mà nghe trên nói?

   Cả bàn nâng li uống cạn men tình.
      Ngoài kia sương nhè nhẹ rơi. Và trên dãi ngân hà, lũ quạ đen đang bắt nhịp cầu ô thước để những kẻ yêu nhau ở trên đời nầy được tha thiết với nhau.

        Quê nhà, sau hai mươi ngày vất vả với nắng mưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét