Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

PHÚT GIÂY TÂM LINH


         Huỳnh Văn Cát


          Trần gian là cõi tạm bợ phù du. Mai mốt ta có một cõi đi về: Thiên Đàng, Nát Bàn, Địa Ngục... mô tê ai biết?  Xa Trần Gian về cõi vĩnh hằng, ta vẫn tiếc thương  trần gian nầy mãi mãi, vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu:

                 “ Giữa mênh mông vũ trụ
                    Trong vô tận thời gian
                     Trong nhân tình thế thái
                    Ta lạc loài lang thang"
                                               (HVCát)
          Giữa mênh mông kiếp người, trong cõi nhân gian đã cùng nhau chan hòa mưa nắng làm thành những dòng sông xanh biếc gương soi .
                    “Em về trăng nước mai sau
                    Gót dời phố thị lòng đau trong mình”
                                                                          (Bùi Giáng)
                    
Vì sao đau trong mình?

          Tiên sinh Bùi Giáng tiên tri một điều nhất định xảy ra. Đó chính là nỗi niềm của con người muôn thưở. Nếu thực sự là Người thì không bao giờ quên vui sầu và buồn cho nhân thế

                  “Nỗi niềm xưa đã ai quên
               Sầu gieo ngang ngửa t.. vình đã se”
                                                                          (Bùi Giáng)

          Trong cõi người ta (dẫu bạc đầu bất quá cũng trăm năm) một hình hài nguyên vẹn có trái tim rướm máu nhỏ giọt lệ chan hòa với máu, cho nên nhiều khi cảm thấy bị tù ngục.

                         “Máu tim tù ngục mang  về
                         Với mong ước đã ê chề với thân”
                                                                          (Bùi Giáng)

          Thời gian trôi nhanh dưới cái nhìn của Đức Như Lai, từng sát na sinh diệt. Thời gian trôi khoan thai nhẹ nhàng  theo nhịp kim đồng hồ vũ trụ vận hành

                            “Em về nhìn tháng theo năm
                          Chân mòn gối rạng rời nằm dưới thông”
                                                                          (Bùi Giáng)

           Nằm dưới thông để nghe tiếng suối róc rách, tiếng chim thánh thót và nghe tiếng CÕI TRĂM NĂM thầm thì... sau một cuôc phiêu bồng cõi tạm, để mà thanh thản ra đi.

          Tiên sinh Bùi Giáng cũng như hậu sinh HVC và hàng mấy chục triệu người VN khác nữa cũng từ gốc rạ mà lớn mà khôn mà trưởng thành trong  mớ bòng bong thời mạt pháp. Đất nuôi ta nên Người. Nước tắm ta nên Người. cho nên
            “Mai sau dù có bao giờ,
            Đốt lò hương ấy so tơ phiếm này”
                                                                          (ND)

            “Một vùng nắng phủ mai thôn
            Sương trùm nước ruộng đổ dồn xuống khe”
                                                                          (Bùi Giáng)

       Nước ruộng, sương, khe cùng một trường từ và mai thôn nữa... trong cuộc phiêu bồng của một trong những nhà thơ vĩ đại nhân loại mơi nói được trọn tâm tình với cuộc đời nầy bằng ngôn từ chân phương và diệu kì như thế

            “Mai sau dù có đi về
            Xin nhìn gió rụng ngần tre thưa dần”
                                                                          (Bùi Giáng)

     Tre thưa dần trước cơn gió văn minh thời đại, trước cơn gió tham lam của kẻ nắm quyền lực trong tay. Tre thưa dần ,tre từng đêm nưc nở. Tre thưa dần, người đã khóc như tre.

                Giao Thủy - 30 / 4 / 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét